14
Ta đã những lời rất nặng nề, chàng vẫn không để ta đi.
Khi ta nghĩ rằng mình sẽ sống hết quãng đời còn lại trong nơi này, ta nhận một tin xấu—Thúy Hòa đã chết.
Nàng đã tìm gặp Yến Dương vào một buổi chiều, sau đó tự vẫn ngay trước mặt chàng.
Nàng là người duy nhất đã theo ta từ Tề Quốc đến đây. Bây giờ, nàng cũng không còn nữa.
Trong số di vật của nàng, ta tìm thấy một bức thư để lại cho ta. Trong thư, Thúy Hòa viết rằng nàng đã sớm biết ta không phải là công chúa thật.
Hoàng hậu nước Tề đã với nàng ấy, cùng với đó là những chuyện thăng trầm và khó khăn mà ta đã từng trải qua.
“Nàng ấy là một người khổ mệnh, phải chăm sóc tốt cho nàng ấy cẩn thận.”
Hoàng hậu đã dặn dò như .
Thúy Hòa , nàng chưa từng gặp ai như ta, rõ ràng cuộc sống của ta đã khó khăn như , ta vẫn phải hy sinh vì dân chúng nước Tề.
Ta không phải là công chúa, lại phải gánh vác trách nhiệm của một công chúa. Nàng cảm thấy điều đó không xứng đáng, nàng ta nên sống một lần cho chính mình.
Nàng đã kể tất cả mọi chuyện của ta cho Yến Dương, dùng chính mạng sống của mình để cầu xin chàng thả ta đi.
Từ nhỏ, nàng vốn rất nhút nhát, đây là lần duy nhất trong đời nàng dám dũng cảm.
“Mẫn Chi nương” nàng viết trong thư “hãy sống thật tốt.”
Vài ngày sau, Yến Dương đến tìm ta. Chàng không biểu lộ cảm , chỉ lặng lẽ ta. Chàng .
“Ta đã không biết, nàng từng có một quá khứ như .”
Chàng đến quá khứ nào?
Là quá khứ ta phải ăn côn trùng, gặm vỏ cây để sống sót, hay là quá khứ ta bị bọn sơn tặc đánh đập và bắt nô lệ, hoặc là quá khứ ta phải lưu lạc hàng trăm dặm, không tìm người thân, suýt chết rét bên ngoài cung điện?
Hay có lẽ… là quá khứ ta tận mắt chứng kiến cha mẹ, chị em của mình chết vì dịch bệnh giữa vùng đất hoang vu?
Ta không biết, chỉ khẽ gật đầu.
“Đúng , đó là quá khứ của ta.”
Một quá khứ đầy bi thương, suốt đời cũng không thể chữa lành.
Ta không phải không thể tha thứ cho Yến Dương vì đã bỏ rơi ta, chỉ là… ta còn không thể hòa giải với quá khứ của chính mình, sao ta có thể gạt bỏ tất cả để người khác?
Có điều gì đó nghẹn trong cổ họng chàng, chàng không thể thốt ra lời.
Một lúc sau, chàng tiến lại gần, ôm chặt lấy ta. Những giọt nước mắt lạnh buốt ướt đẫm áo ta.
Chàng khóc.
Nhưng ta không biết vì điều gì.
Chàng im lặng một lát, rồi khẽ .
“Mẫn Chi, ta xin lỗi. Nếu ta có thể gặp nàng sớm hơn… sớm hơn một chút thì tốt biết bao. Nhưng đáng tiếc, nàng đúng, trừ khi tất cả chưa từng xảy ra.”
Chàng ngừng lại, dường như đã đưa ra một quyết định rất lớn, chàng .
“Hãy đi đi, sống cuộc sống mà nàng muốn sống. Không công chúa, không Thái tử phi, chỉ là Mẫn Chi.”
Ta sững sờ, có chút khó tin.
“Cảm ơn.” Ta .
Đó là câu cuối cùng ta để lại cho Yến Dương.
Lần duy nhất, ta thực lòng cảm ơn.
15
Ta rời khỏi kinh thành, đi lòng vòng rồi cuối cùng lại trở về Tề Quốc, ở vùng quê, ta xây một căn nhà nhỏ, trồng vài mảnh ruộng, nuôi mấy con gia súc.
Chỉ có mình ta, có thể no đủ, ấm áp, điều quan trọng nhất là, ta sống như chính ta, tự do là ta đã rất mãn nguyện rồi.
Năm sau khi ta rời đi, nghe tin Hoàng đế Cảnh Quốc qua đời, Thái tử Yến Dương lên ngôi, ký kết hiệp ước hữu nghị vĩnh viễn với nước Tề, giao thương và kết nối đôi bên.
Sau khi lên ngôi, chàng trị quốc cần cù, lấy đức trị dân, ai ai cũng ca tụng chàng là một bậc minh quân hiếm có.
Điều duy nhất khiến người ta bàn tán là hậu cung của chàng luôn trống rỗng, bất kể quần thần khuyên bảo thế nào, từ đầu đến cuối, hậu cung rộng lớn đó chỉ giữ lại di vật của Thái tử phi đã qua đời, chàng .
“Trẫm đã thề trước thần linh, sẽ cùng nàng một đời một kiếp một đôi người, nếu trái lời thề, sẽ không kết thúc tốt đẹp.”
Khi Yến Dương ở tuổi ngoài ba mươi, chàng bắt đầu tìm kiếm tiên đạo, mời các phương sĩ luyện đan.
Người khác cầu tiên, mong muốn trường sinh bất lão, chàng không mong trường sinh, chỉ cầu mong luân hồi.
Chàng hy vọng có thể quay trở lại nhiều năm trước, trở về lúc mà tất cả chưa từng xảy ra.
Nhưng điều đó sao có thể?
Thời gian trôi qua, như đá trơ không lay chuyển. Không ai có thể trường sinh, cũng không ai có thể trở lại quá khứ. Dù có hỏi bao nhiêu tiên gia, kết quả vẫn như cũ.
Cuối cùng, vào năm Yến Dương bốn mươi lăm tuổi, vì bệnh tật mà không thuốc nào chữa , chàng đã rời khỏi thế gian trong sự u uất.
Một vị minh quân ra đi khi còn quá trẻ, không ai không cảm thán tiếc nuối.
Vì không có con nối dõi, chàng truyền ngôi cho di tử của Ninh Vương, đứa trẻ của Hà Vận và Ninh Vương—Yến Nhược, do Thừa tướng Cố Trường Lịch phò tá lên ngôi.
Còn tiên đế Yến Dương, thì hợp táng cùng y phục của Thái tử phi quá cố trong lăng đế.
Truyền thuyết kể rằng, trước khi Yến Dương qua đời, bên cạnh không có bất kỳ vật nào, chỉ có một con dao găm rỉ sét chàng nắm chặt trong tay.
Đó là vật duy nhất Thái tử phi để lại cho chàng. Những gì chàng theo đuổi suốt cuộc đời này, cuối cùng cũng không đạt . Vì thế, phần đời còn lại chàng sống trong sự hối hận.
“A Chi, kiếp sau, nhất định nàng phải để ta gặp nàng sớm hơn.”
“Ta sẽ mãi mãi đi sau nàng, không bao giờ bỏ rơi nàng nữa.”
Bạn thấy sao?