10
Ta đi theo Yến Dương một đoạn, mới nhận ra đây không phải là đường đến cung của Hoàng hậu.
Chàng kéo ta đến một khu vườn không có người, đóng cửa lại, rồi ép ta vào một gốc cây bồ đề.
“Nàng chẳng phải mình khát nước, đi uống nước sao?”
Chàng trầm giọng hỏi.
“Uống rồi.”
Ta thẳng vào chàng, mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
“Rồi sau đó, nàng đi gặp riêng Cố Trường Lịch?”
Ta sửa lại.
“Là cờ gặp.”
Chàng nhạt.
“Vậy sao? Nhiều người như , nàng lại cờ gặp hắn, lần đó trên phố cũng , chẳng phải quá nhiều sự cờ sao?”
“Chỉ là cờ.”
Ta thản nhiên , cảm thấy việc thêm một lời với chàng cũng là dư thừa.
“Thái tử không tin, ta cũng không có gì để .”
Không biết câu này đã đụng chạm đến chỗ nào của Yến Dương, mà chàng bỗng nhiên nhíu mày, ngực chàng tiến gần ta thêm vài tấc, .
“Vừa nãy nàng chuyện với hắn rất vui vẻ, sao với ta lại không có gì để ? Chúng ta đã thành hôn lâu như , nàng cũng chưa từng với ta nhiều như thế.”
Ta đáp.
“Là do Thái tử không muốn chuyện với ta.”
Đối với kiểu hành xử quay ngược lại trách móc của chàng, ta cảm thấy vô cùng bất lực.
Yến Dương lập tức á khẩu, muốn gì đó lại ngập ngừng, vành tai chàng ửng đỏ. Sau một hồi căng thẳng, chàng bỗng cúi đầu, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng.
“A Chi, nàng có phải đang giận dỗi ta không? Giận ta nhiều lần bỏ rơi nàng. Ta biết, là ta tệ bạc… Ta xin lỗi nàng, nàng cứ dùng dao đâm ta đi, nàng bị thương bao nhiêu, đâm ta bấy nhiêu nhát…”
“Không phải.”
Ta nhẹ nhàng ngắt lời chàng.
“Ta chưa từng oán trách chàng.
Vì ta vốn không mong chàng lựa chọn, còn chàng”
Ta nghiêng đầu, chàng đầy thắc mắc.
“Vừa nãy ta kiếm cớ rời đi, là muốn để chàng và Hà tiểu thư chuyện thuận tiện hơn, tại sao chàng lại đến tìm ta? Gặp Hà tiểu thư, chàng không vui sao?”
Yến Dương rõ ràng không ngờ ta sẽ trả lời như , tay chàng run rẩy, như đang trên bờ vực sụp đổ.
“Ta không vui.”
Chàng nghiến răng .
“Sao , chẳng phải chàng thích nàng ấy sao?”
Ta vẫn bình tĩnh hỏi lại, chàng càng trở nên kích , hơi thở nóng hổi phả lên cổ ta.
“Sao ư, chẳng lẽ nàng không biết sao?”
“Ta thật sự không rõ.”
Thậm chí ta còn thấy kỳ quặc.
“Đồ ngốc…”
Chàng đột nhiên thấp giọng chửi thề, ta ngẩng đầu, chạm ngay vào đôi mắt chàng, sóng cuộn trào và ngập đầy hơi nước, như một con thú hoang đang lâm vào cảnh tuyệt vọng, cố gắng vùng vẫy lần cuối.
“Được rồi, ta sẽ cho nàng biết tại sao. Bởi vì ta thích nàng, ta thích nàng.”
Ta sững sờ, theo phản xạ hỏi lại.
“Cái gì?”
“Ta , ta thích nàng.”
Chàng lặp lại một lần nữa, rồi bất ngờ áp môi lên môi ta. Vừa nghiền nát, cắn xé, vừa cố gắng bắt lấy chút không khí còn lại trong miệng ta, vừa thì thầm rời rạc bên môi ta.
“Đồ ngốc, nàng đúng là đồ điên… Nàng chỉ đang trả thù ta.”
Một lúc lâu sau, chàng cuối cùng cũng buông môi ta ra, ôm ta vào lòng, thì thầm bằng giọng điệu mềm mại mà ta chưa từng nghe.
“Những gì đã qua, là ta không phải với nàng. Sự oán hận của nàng, nếu cần, ta sẽ lấy mạng mình để bù đắp… Có thể nào đừng chia sẻ tấm lòng của nàng cho ai khác không?”
Bộ dạng vừa cẩn thận vừa ấm ức của Yến Dương khiến ta cảm thấy bối rối.
Chưa đến việc tại sao chàng lại từ bỏ Hà Vận, người chàng từng sâu đậm, mà đột nhiên lại rằng thích ta. Chỉ riêng việc chàng muốn ta oán hận chàng đã khiến ta thấy quá đỗi kỳ quặc.
Ta hận chàng để gì?
Như ta đã , ta chưa bao giờ mong đợi gì từ chàng.
Vậy nên ta không hận chàng.
Và cũng không chàng.
11
Chuyện hôm đó quả thực kỳ lạ.
Sau khi Yến Dương hôn ta hết lần này đến lần khác, ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản, trong khi mặt chàng lại đỏ ửng như thể vừa thoa một lớp phấn hồng.
Ta còn chưa kịp gì, chàng đã như muốn chạy trốn, bỏ đi một cách vội vã, như thể người bị chọc ghẹo là chàng .
Ta chỉ coi đó là một sự lỡ lời nhất thời của chàng, rồi hối hận, nên suốt mấy ngày liền cũng không đi tìm chàng.
Thế là Yến Dương lại không thể ngồi yên.
Chàng vô cớ nổi giận, xin Hoàng đế cho đi Lưu Châu cứu trợ nạn dân. Đi hai tháng, trở về liền đổ bệnh, hiện đang nằm trên giường dưỡng sức.
Yến Dương vốn thân thể cường tráng, lần này gặp phải một nhóm lưu dân từ nước Tề đến Lưu Châu, sau đó trở về liền ngã bệnh.
Đây là những lời mà thị vệ của chàng đặc biệt đến với ta, ngầm ý muốn ta đi thăm chàng.
Điều này chẳng khác nào đặt ta vào thế khó xử.
Không chịu nổi những lời bóng gió từ mọi người trong phủ Thái tử, ta đành phải đi thăm chàng.
Khi đó, Yến Dương đang dựa lưng vào thành giường, mái tóc đen buông xõa sau lưng, khuôn mặt có phần tái nhợt.
Có vẻ như bệnh này không phải giả vờ.
Thấy ta đến, ánh mắt chàng thoáng qua vẻ vui mừng, ngay sau đó lại quay đầu đi.
“Nàng cuối cùng cũng còn chút lương tâm mà đến thăm ta.”
“Thiệu Vũ chàng bệnh rồi, có nghiêm trọng không?”
Chàng hừ một tiếng.
“Hừ, bệnh nhẹ thôi, như nàng , bổn cung chết không nổi đâu.”
“Ồ”
Ta đặt khay thức ăn lên bàn, đứng dậy.
“Nếu đã , Thái tử điện hạ hãy dưỡng bệnh cho tốt, ta xin phép đi trước.”
“Nàng dám!”
Chàng đột nhiên hét lên đầy khí lực, rồi lại giả vờ ho vài tiếng.
“Hai tháng không gặp, nay bổn cung đổ bệnh, nàng cũng không thèm hỏi thăm một lời sao? Nàng thật sự không muốn gặp ta đến à?”
Ta thản nhiên đáp.
“Ngàn lời vạn chữ, chẳng bằng vài thang thuốc của Thái y. Thái tử gặp ta, thường chỉ tăng thêm lửa giận, không lợi cho việc dưỡng bệnh, nên tốt nhất là ít gặp ta.”
Ta vừa quay người, tay chưa kịp chạm vào cửa, phía sau đã có một thân thể ấm áp áp sát lại. Cánh tay dài của Yến Dương từ sau ôm lấy ta, đôi môi mỏng kề sát tai ta, giọng có chút ấm ức, khẽ khàng.
“Đừng đi… Ta rất nhớ nàng.”
Ta đứng yên không nhúc nhích, để chàng ôm lấy, cũng không gì, chỉ nghe giọng khàn khàn của chàng đứt quãng thì thầm.
“Nàng biết không, ở Lưu Châu, ta đã gặp một tướng quân từ nước Tề, hắn bị Hoàng đế nước Tề lưu đày, trốn chạy đến Lưu Châu, và hắn đã kể cho ta một chuyện…”
Trong lòng ta bỗng dâng lên một cảm giác bất an, liền dò hỏi.
“Chuyện gì?”
“Hắn , nàng không phải là Diệp Mẫn Chi thật sự.”
“Sao có thể chứ?”
Ta buột miệng . Yến Dương đột nhiên hạ giọng, chậm rãi bế ta lên, đi về phía giường của chàng.
“Đúng , lúc đó ta cũng nghĩ, sao có thể chứ? Nhưng hắn rất chắc chắn, còn muốn ta điều tra kỹ chuyện này, ta đã không . Ta ngồi bên bờ sông ở Lưu Châu suốt đêm, một cơn sóng ập đến, bỗng nhiên ta hiểu ra—”
Chàng nắm lấy cằm ta, ép ta đối diện với ánh mắt chàng, trong đôi mắt ấy như chứa đựng cả dòng nước xuân, dường như muốn nhấn chìm ta.
“Ta hoàn toàn không quan tâm nàng có phải là công chúa hay ai khác, ta chỉ cần nàng, chỉ cần nàng ở bên ta là đủ.”
“Những điều khác, ta đều không bận tâm.”
Bạn thấy sao?