Tiêu Tự Hành sau sự kinh ngạc ban đầu, giờ phút này cũng đã bình tĩnh lại."Ngươi trẫm là con trai ruột của ngươi, có bằng chứng gì không?""Hành nhi, mẫu phi đương nhiên có bằng chứng, lúc con sinh ra, sau lưng có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm, trên đầu gối chân phải có một nốt ruồi đen rất nhỏ," Thục thái phi lập tức , ngay sau đó ánh mắt lại về phía ta, đột nhiên , "Không tin thì hỏi Đường Du Thanh, nàng ta là hoàng hậu của con, nàng ta nhất định biết!"Trong Thượng thư phòng kỳ thật cũng không có nhiều người.Nhưng ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía ta.Ta Tiêu Tự Hành một cái, một lát sau chậm rãi : "Sau lưng Bệ hạ không có vết bớt hình trăng lưỡi liềm, trên chân cũng không có nốt ruồi đen."9"Ngươi dối!" Thục thái phi thấy liền muốn tiến đến lôi kéo ta, bị Tiêu Tự Hành ngăn lại.Bà ta bị ngăn lại, lời không dừng lại."Ngươi chính là muốn lừa gạt bổn cung! Ngươi cùng Lâm Niệm giao hảo, chỉ nhận bà ta là mẹ chồng, muốn ngồi vững chuyện Hành nhi là con trai ruột của bà ta!"Nói xong, bà ta lại về phía Tiêu Tự Hành: "Hành nhi, năm đó nếu không phải mẫu phi vì con bày mưu tính kế tất cả những chuyện này, sao có con của ngày hôm nay?""Con đã là hoàng đế rồi, hà tất phải sắc mặt của bất kỳ ai nữa?"Giọng vừa dứt, ngoài cửa Thượng thư phòng bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng rất thê lương.Tiêu Dung Trạch bị áp giải đến dùng ánh mắt phức tạp và hoang đường Thục thái phi, có lẽ vì quá mạnh, nước mắt của hắn cũng bị ép ra ngoài.Thục thái phi thấy đứa con trai ngày xưa này, trên mặt không có chút cảm nào.Bà ta dùng ánh mắt hận thấu xương như đối xử với kẻ thù Tiêu Dung Trạch: "Tên tiện nhân này, ngươi còn dám đến gặp ta, nếu không phải ngươi, Phú nhi hiện giờ sao lại bị cấm túc?""Việc đã đến nước này, ta cũng không giấu ngươi nữa, ngươi có biết những năm qua, khi ngươi gọi ta một tiếng mẫu phi, ta cảm thấy ghê tởm đến mức nào không?" Thục thái phi chỉ vào Thái hậu , "Thấy không, đây mới là mẹ ruột của ngươi!""Ngươi vốn nên là Thái tử thì đã sao, vốn nên là Thái hậu thì đã sao, hiện giờ người lên ngôi hoàng đế là con trai ta, Thái hậu tự nhiên cũng chỉ có thể là ta!"Thục thái phi phảng phất như đã thấy những ngày tháng sau này, vẻ đắc ý trên mặt không hề giả tạo.Nhưng ngay sau đó, lời của Tiêu Dung Trạch đã hoàn toàn đánh nát giấc mộng đẹp của bà ta."Mẫu phi, người có vết bớt hình trăng lưỡi liềm sau lưng, là nhi thần.""Người có nốt ruồi đen trên đầu gối chân phải, vẫn là nhi thần."Tiêu Dung Trạch từng chữ từng chữ một.Hắn cứ như mẹ ruột của mình, trên gương mặt tái nhợt là sự lạnh nhạt vô tận: "Nhiều năm qua, hóa ra đây chính là lý do mẫu phi luôn lạnh nhạt với con, người từ nhỏ đã đánh mắng con, phu tử cha mẹ thương con cái thì sẽ lo lắng cho tương lai của chúng, con cứ tưởng người là hy vọng con tốt..."Nhưng sau đó Lục đệ sinh ra, người không đối xử với hắn như , người chỉ thương Lục đệ, hóa ra là như ha ha ha ha... Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, không ngờ con lại chính là con ruột của người chứ?""Sao có thể như ?" Thục thái phi tự cho là thủ đoạn giấu trời qua biển của mình, bà ta căn bản không nghĩ tới sẽ là cảnh như ngày hôm nay.Bà ta đột nhiên về phía Thái hậu, thấy vị đối thủ cả đời này trên mặt không có chút kinh ngạc nào."Lâm Niệm, là ngươi..."Trên mặt người phụ nữ vốn nắm chắc phần thắng tràn đầy vẻ sụp đổ, thắng lợi mà bà ta dày công vun đắp nhiều năm qua cuối cùng chỉ là một ảo tưởng hão huyền.Thái hậu nương nương, cũng chính là Lâm Niệm trong miệng bà ta, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Có một số việc, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng , ngươi gieo nhân nào, gặt quả nấy, oán trách ai cũng vô dụng."Tiêu Dung Trạch bị áp giải đến xem một màn kịch náo nhiệt này, cuối cùng phát hiện ra mình chỉ là một quân cờ đáng thương dưới cuộc tranh giành quyền lực.Là vật hy sinh cho sự tự cho là thông minh của mẹ ruột, cũng là quân cờ mà những người khác dùng kế.Hắn không biết vì sao lại , sau đó quỳ xuống trước Tiêu Tự Hành: "Thành vương bại khấu, ta không còn gì để , mặc cho Hoàng huynh xử trí, cầu xin Hoàng huynh nhớ đến thê tử của ta là Lục Chỉ, cả nhà nàng trung liệt, trước đó không hề hay biết, xin đừng liên lụy đến nàng."Thục thái phi nghe thấy câu này mới đột nhiên nhớ lại những việc mình đã với con trai ruột trong những năm qua.Bà ta giống như mất hết sức lực đột nhiên ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa , trong lúc nhất thời không nên lời.Lúc Tiêu Dung Trạch bị người ta áp giải đi, Thục thái phi mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng gọi về phía bóng lưng của hắn: "Dung Trạch!"Nhưng đứa con trai mà bà ta đã trút quá nhiều ác ý này, mặc kệ bà ta ở phía sau gọi đến khản cả giọng, cũng không quay đầu lại.
Bạn thấy sao?