20.Khi ta tỉnh dậy ở ngoài cung, bên cạnh là bọc hành lý ta đã chuẩn bị từ lâu, bên trong chỉ có vài bộ y phục và chiếc trâm gỗ đó.Bên cạnh bọc hành lý còn có một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong là ngân phiếu ta xin Thái hậu.Khi ta mở ra định kiểm tra thì phát hiện bên trên còn có một phong thư, nét chữ của Thẩm Thác.Trên phong thư viết: "Gửi ái thê A Viên của ta".Sống mũi ta cay cay, ta mở thư ra xem:"A Viên, thì ra đây mới là tên của nàng. Đáng tiếc khi ta biết tên thật của nàng, nàng đã như cánh diều gỗ bay khỏi hoàng cung rồi.""Khi ở Tạ Nguyên thôn săn b.ắ.n trò chuyện với những người dân khác, họ , nam nhân săn nhiều thú nhất chưa chắc đã có bản lĩnh, nam nhân ngay cả thê tử của mình cũng không giữ thì chắc chắn là kẻ vô dụng. Xem ra là ta vẫn chưa đủ tốt, cuối cùng nàng vẫn quyết tâm rời đi.""Thật ra, ta không nhất thiết phải giữ nàng ở bên cạnh, ta chỉ mong nàng có thể sống thật với chính mình. Trong lòng ta, nàng không thua kém những tiểu thư khuê các kia nửa phần, ngôi vị hoàng hậu nàng tuyệt đối có thể đảm đương . Nhưng nếu nàng muốn tạo dựng một thế giới riêng cho mình bên ngoài hoàng cung, ta tuyệt đối không ngăn cản.""A Viên, nữ nhi thân thế ở bên ngoài sẽ gặp nhiều bất tiện. Khó khăn mà nàng phải đối mặt, không ít hơn ta đối mặt với các đại thần trên triều đình. Nhưng yên tâm, ta sẽ dọn sạch mọi chướng ngại vật cho nàng. Dù nàng không muốn nhận ta là phu quân, ta cũng tuyệt đối không cho phép thê tử của mình chịu nửa điểm uỷ khuất.""Nếu mệt mỏi, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, ta mãi mãi đợi nàng. Mong rằng trong lòng nàng, ta không phải là Thái tử, không phải là Hoàng thượng, mà chỉ là phu quân Thẩm Thác của nàng."Nước mắt rơi xuống, nhòe nét chữ.Thì ra chàng vẫn luôn biết ta muốn gì, cũng biết rõ ta muốn rời đi, thậm chí còn bằng lòng nhẫn tâm, cùng ta diễn xong vở kịch này.Khi rời khỏi kinh thành, ta không nhịn vén rèm xe lại bức tường thành, có lẽ, không lâu nữa, sẽ có giai nhân bầu bên cạnh chàng, cánh diều gỗ như ta tự nhiên cũng sẽ cất vào nơi sâu thẳm trong ký ức.Ta mở một quán rượu ở thành lân cận, khi rảnh rỗi sẽ trò chuyện với những vị khách qua đường, nghe họ kể về thế giới mà họ thấy.Số bạc Thái hậu cho ta đủ để ta sống mười đời, nên cũng không lo quán rượu không kiếm ra tiền.Chỉ là đã ở hơn nửa năm, cũng chưa nghe thấy tin ta chết, ngay cả tang lễ cũng chưa từng nghe đến, càng đừng là chuyện Thẩm Thác lập hoàng hậu mới.Một hôm, khi đang tiếp khách, ta vô nghe chuyện về kinh thành."Ta này, Hoàng thượng nhà ta cái gì cũng tốt, thấu hiểu lòng dân, vì dân mà suy nghĩ. Chỉ là... quá si .""Đúng , nghe đến bây giờ vẫn không chịu tuyển tú, những đại thần can gián tuyển tú đều bị khiển trách.""Haiz, nếu chỉ như thì thôi đi. Nghe , Hoàng hậu đã c.h.ế.t trong vụ cháy Đông cung từ lâu rồi, là Hoàng thượng vẫn luôn không tin, thậm chí còn trì hoãn không chịu tang lễ cho Hoàng hậu. Cứ thế này, e là quốc gia sẽ không có người nối dõi mất!"...Cảm giác đau nhói ở đầu ngón tay khiến ta bừng tỉnh, thì ra là ta đã đổ trà.Thẩm Thác chàng mà..."Chưởng quầy, vị khách trong phòng kia thật kỳ lạ, cứ đòi ăn bánh quế hoa, mùa này lấy đâu ra bánh quế hoa chứ?" Bạch Yên than thở với ta."Rõ ràng là cố sự, ngươi cứ mặc kệ hắn đi." Ta lắc đầu."Người đó... còn muốn gặp chưởng quầy người..." Bạch Yên cẩn thận liếc ta."Được rồi, ta đi xem sao." Vì quán rượu khá nhiều nữ nhân việc, nên thi thoảng sẽ gặp phải một số nam nhân muốn quấy rối.Nói cũng trùng hợp, mỗi lần đều có người nghĩa hiệp ra tay giúp đỡ, nửa năm trôi qua, quán rượu cũng coi như yên bình.Ai ngờ vừa đẩy cửa ra đã thấy bóng hình đêm đêm xuất hiện trong giấc mơ, chiếc bánh ngọt trên tay rơi xuống, lại bị một bàn tay khác vững vàng đỡ lấy."Ngay cả bánh ngọt cũng không bưng cho vững, quán rượu của nàng mỗi ngày phải lỗ bao nhiêu bạc ?" Thẩm Thác cong môi, đặt chiếc bánh ngọt lên bàn."Ta có tiền, không cần chàng lo lắng."Eo bị chàng ôm lấy, khoảng cách giữa hai người lập tức biến mất."Xem ra sau khi rời cung, nàng sống rất thoải mái."
Bạn thấy sao?