19.Thẩm Thác đồng ý với cầu gặp phụ thân của ta, phái người đưa ta đến nhà ngục.Phụ thân thấy ta không mặc tang phục hoàng hậu, thần sắc phức tạp: "Sao con lại bất cẩn như ? Giờ Chung phủ bị diệt, con cũng không Thẩm Thác sủng ái nữa, thật là hồ đồ!"Ta không giận mà : "Phụ thân hiểu lầm rồi, không phải con bất cẩn, sổ sách ngay từ đầu con đã muốn đưa cho Thẩm Thác rồi."Ông ta kinh ngạc ta, rất nhanh hai mắt bị phẫn nộ che phủ: "Chung Lạc, con điên rồi sao? Con tưởng Thẩm Thác sẽ tiếp tục sủng ái con? Chẳng mấy chốc con cũng thành tù nhân thôi!""Phụ thân nghĩ nhiều rồi, thứ con muốn, chưa bao giờ là mẫu nghi thiên hạ." Ta cúi người ghé sát vào tai ông ta, nhỏ giọng : "Con muốn Chung phủ vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên , con muốn người phải chịu đựng tất cả những gì mẫu thân đã từng chịu đựng.""Con..." Ông ta chỉ vào ta, cơn giận dâng trào, nghẹn lại trong lòng. Ông ta ôm ngực, vẻ mặt đau đớn, khi ta lại tràn đầy oán hận."Phụ thân bớt giận đi, đừng tổn thương thân thể, dù sao người cũng chẳng còn sống bao lâu nữa, đừng c.h.ế.t quá sớm, quá dễ dàng." Ta bất giác nhớ đến mẫu thân, bà bị giam cầm trong cái sân cũ nát đó, đợi ông ta gần hết cả đời, cuối cùng đến lúc c.h.ế.t ông ta cũng chưa từng liếc bà một cái.Có lẽ ông ta đã sớm cho rằng mình ở trung tâm của vòng xoáy quyền lực, nữ nhân chẳng qua chỉ là vật sở hữu của ông ta, có thể tùy ý gọi đến sai đi.Nhưng ông ta nằm mơ cũng không ngờ rằng, người cuối cùng đưa ông ta vào chỗ c.h.ế.t lại chính là đứa con thứ xuất mà ông ta coi như đồ bỏ đi."Đồ điên, đồ điên..."Khi ta rời đi, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng mắng chửi của ông ta.Tuy là đầu xuân, gió vẫn mang theo hơi lạnh, cùng lúc đó cũng đưa đến Dung phi... À không, giờ bà ta đã là Thái hậu rồi.Thái hậu mời ta đến Ý Đức điện, bà ta ngồi ở vị trí cao, như vị quan tòa sắp phán quyết ta."Chung phủ đã mất, ngươi thật sự cho rằng Hoàng thượng còn che chở cho ngươi sao?""Thái hậu đến giờ vẫn chưa bắt con quỳ, chẳng phải là không dám đánh cược sao?" Ta ngẩng đầu vào ánh mắt kinh hoàng của Thái hậu, chưa đợi bà ta lên tiếng, ta lại : "Thái hậu đoán xem, Hoàng thượng còn bao lâu nữa sẽ đến?""Ngươi..."Ta , trong lòng lại không chắc chắn.Ta không đoán lời nào của Thẩm Thác là thật, lời nào là giả, ta chỉ có thể đánh cược, cược vở kịch của hắn quá thật, đến cả mẹ ruột cũng có thể lừa ."Ngươi thật sự cho rằng Hoàng thượng sủng ái ngươi, hắn có thể không màng đến triều đình, không màng đến sự phản đối của ai gia sao?" Thái hậu đột nhiên đập mạnh vào chiếc bàn gỗ bên cạnh."Thái hậu sai rồi, thực ra điều ta và Thái hậu nghĩ đến, chẳng qua cũng chỉ là cùng một chuyện thôi."...Thái hậu kịp thời đưa ta trở về Đông cung, khi Thẩm Thác đến thì không vào trong, mà sai người mang bánh quế hoa đến.Đầu xuân, lấy đâu ra hoa quế?Ta bóng người bên ngoài lớp giấy dầu, chìm vào suy tư miên man.Bích Thanh dường như hiểu suy nghĩ của ta, nàng nhỏ giọng : "Những bông hoa quế này đều là do Hoàng thượng năm ngoái sai nô tỳ thu thập lại, cất vào hầm băng, vẫn luôn chờ để bánh quế hoa cho người đấy ạ."Ta nhón một miếng bánh bỏ vào miệng, hương hoa quế lan tỏa khắp khoang miệng.Vị ngọt thấm vào tận đáy lòng, lại hóa thành một chút đắng."Tuy nô tỳ theo hầu Hoàng thượng chưa lâu, nô tỳ biết rõ, Hoàng thượng đã đặt người vào trong lòng rồi ạ." Bích Thanh khuyên nhủ: "Nương nương và Hoàng thượng là vợ chồng, đâu thể cả đời cứ giận dỗi mãi ?"Giận dỗi?Đáng tiếc ta và Thẩm Thác không phải là vợ chồng bình thường, các đại thần triều trước sẽ không dung tha cho ta, chẳng mấy chốc sẽ có những nữ nhân mới tiến cung, họ đương nhiên cũng không dung tha cho ta.Con của tội thần mưu phản hoàng hậu, ở trong hậu cung là một sự tồn tại khó xử biết nhường nào.Ngày ta rời đi, Đông cung biến thành biển lửa.Khói mù cứ thế tràn vào mũi, lửa lớn khiến đầu xuân thiêu đốt thành mùa hè.Ta như lại thấy Thẩm Thác ở Tạ Nguyên thôn mùa hè năm ngoái, hai mắt chàng đỏ hoe vì lửa, cố gắng vượt qua biển lửa nắm lấy tay ta.Xà nhà cứ thế sụp xuống, ngăn cách hai người.Ta mơ hồ nghe thấy bên ngoài có người gọi tên chữ nhỏ của ta.Ta vốn không có tên, phải đến khi gả vào Đông cung mới có cái tên "Chung Lạc" này."A Viên!""A Viên!""A Viên!"...Thẩm Thác khản giọng gọi tên chữ của ta.Mẫu thân gọi ta là A Viên, bà , mong ta không bị giam cầm trong bốn bức tường nhà, có thể tự do bay nhảy như cánh diều.Ta và Thẩm Thác khác nhau, chàng thuộc về cung điện này, không phải bị ta liên lụy cả đời.
Bạn thấy sao?