Không hiểu sao tâm hôm nay lại dễ dàng bị châm ngòi đến , nếu là ngày thường, ta đã sớm giả ngu lấp l.i.ế.m cho qua chuyện rồi.「Ta...」「Điện hạ không cần nhiều lời, dù sao trong mắt chàng, ta cũng chỉ là thứ nữ độc ác, vô sỉ, ích kỷ, chúng ta vốn dĩ không có gì để .」Lời vừa dứt, xe ngựa dừng lại.「Y phục thần thiếp sẽ sai người giặt sạch sẽ trả lại cho điện hạ.」 Nói xong, ta vội vàng xuống xe ngựa.Mơ hồ nghe thấy Thẩm Thác gì đó phía sau, ta thật sự không muốn nghe.Bộ y phục kia bị ta thay ra ném vào bếp lò, đồng thời dặn dò cung nhân không cho Thẩm Thác vào, cứ ta thân thể không khỏe, nghỉ ngơi trước.Đến bữa tối, Thẩm Thác sai người đưa đồ ăn tới cũng đều bị ta trả lại hết, khỏi phải thấy mà bực mình.Ban đầu cứ tưởng có thể tránh mặt Thẩm Thác hai ba ngày, nào ngờ đêm đó vừa nằm xuống đã nghe thấy tiếng cửa sổ mở, tiếp đến là mùi thơm của hạt dẻ rang.10.「Thái tử điện hạ hóa ra cũng thích chuyện nửa đêm leo cửa sổ mờ ám này sao?」 Ta ngồi dậy, trong bóng tối thẳng vào mắt Thẩm Thác.「Chuyện hôm nay, xin lỗi. Nghe Bích Thanh , tối nay nàng không dùng bữa.」 Thẩm Thác từ trong bóng tối bước ra, đặt hạt dẻ rang bên giường.「Ăn chút đi.」「Điện hạ không cần xin lỗi, thần thiếp nên cảm ơn điện hạ hôm nay kịp thời chạy đến mới phải.」 Thực ra cơn giận đã tan gần hết rồi, hơn nữa, ta cũng chẳng cần phải giận dỗi với Thẩm Thác gì.「Ta không đói, ban đêm không ăn đồ ngọt, cần duy trì dáng vẻ đoan trang.」 Ta đẩy túi giấy đựng hạt dẻ rang trả lại cho hắn, nào ngờ hạt dẻ rang lại nóng đến , ta bất ngờ kêu lên một tiếng.「Cẩn thận.」 Không biết từ lúc nào tay đã bị Thẩm Thác nắm lấy, 「Nàng đã đủ gầy rồi, ôm trong tay cũng chẳng thấy gì.」Chưa kịp để ta mở miệng, hắn lại : 「Ta biết nàng vẫn còn giận, nàng lần nào giận dỗi mà dùng bữa đâu?」「Chàng giám sát ta?」 Nói ra ta mới nhận ra mình ngu ngốc đến mức nào, Thẩm Thác giám sát ta chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?Thẩm Thác khẽ lắc đầu: 「Có lẽ nàng có thể đổi từ khác, ví dụ như... quan tâm, hoặc là săn sóc?」Ta trợn trắng mắt hắn: 「Hôm nay ta mới phát hiện ra mặt dày của điện hạ cũng không phải dạng vừa đâu.」「Cười rồi thì có nghĩa là không sao rồi.」 Thẩm Thác đưa tay véo má ta, ngay sau đó bị ta hất ra.「Vậy điện hạ có thể đi rồi đấy.」 Luôn cảm thấy bây giờ không khí giữa ta và Thẩm Thác có chút kỳ lạ.Thẩm Thác lại bóc hạt dẻ: 「Ta còn có chuyện muốn .」「Điện hạ còn muốn gì... ưm...」 Hạt dẻ đút vào miệng, rất ngọt.「Phụ hoàng bảo ta bí mật thị sát phía Nam, nàng cùng ta đi.」 Không phải hỏi han, mà là thông báo.「Phía Nam mấy châu đều đang có dịch bệnh, điện hạ muốn ta cùng chàng đi chịu c.h.ế.t sao?」「Hôm nay nàng đánh Thẩm Lăng, Chung phủ sẽ không còn chống lưng cho nàng nữa, ta vừa đi, cảnh của nàng sẽ ra sao, nàng tự mình hiểu rõ nhất.」Ta im lặng, trong miệng lại bị Thẩm Thác nhét thêm một hạt dẻ.Hắn không sai, ta không có Chung phủ che chở sẽ thành kẻ bơ vơ, hiện giờ người duy nhất có thể dựa dẫm chỉ có hắn.「Sớm thu dọn đồ đạc đi, sáng sớm ngày kia sẽ khởi hành.」「Sáng sớm ngày kia? Sao chàng không sớm với ta?」Thẩm Thác bất đắc dĩ : 「Lúc nãy nàng không cho ta vào, còn sớm hơn nữa thì ta không tìm thấy nàng.」「Đến lúc đó có cần ta gì không?」 Sự việc bất thường tất có nguyên nhân, Thẩm Thác mang ta theo đi bí mật thị sát tuyệt đối không chỉ vì lòng tốt muốn bảo vệ tính mạng của ta.「Đến rồi sẽ cho nàng biết.」 Thẩm Thác đưa túi giấy dầu lại cho ta, đã không còn nóng nữa, hạt dẻ đã bóc sạch sẽ, nằm gọn bên trong.「Ăn xong thì ngủ sớm đi, ngày mai nàng còn phải đi thỉnh an mẫu phi. Nếu lo lắng thì đợi ta tan triều rồi cùng đi.」 Thẩm Thác cẩn thận dặn dò.Ta thật sự cảm thấy Thẩm Thác quá kỳ quái, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.Thẩm Thác cũng không để ý, cứ thế mở cửa rời đi.Đối mặt với Bích Thanh đang kinh ngạc, hắn rất bình tĩnh dặn dò nàng quét sạch vỏ hạt dẻ trên mặt đất, cứ như thể mình vừa đi từ cửa chính vào .
Bạn thấy sao?