Tôi ở bên ngoài thêm vài ngày mới về nhà.
Căn hộ tôi sống chung với Tống Kiều An là tự tìm, lúc đó là dài hạn, nhất quyết không để tôi góp tiền.
Lý do đưa ra là vừa bán bản quyền một cuốn tiểu thuyết, nên đã hẳn một căn hộ lâu dài.
Giờ nghĩ lại, chắc đây là nhà của , cái gì mà .
Nhấn vân tay mở khóa, bóng dáng quen thuộc liền nhào đến ôm lấy tôi.
“Chị, em nhớ chị quá.” Tống Kiều An giơ tay cầm túi của tôi, định vòng tay ôm, “Chị bảo mấy hôm trước là về rồi, sao giờ mới về? Có chuyện gì à?”
Tôi né người, không để ôm.
Những ngày ở ngoài, tôi đã nghĩ rất nhiều chuyện.
Lật lại tất cả tin nhắn cũ, hồi tưởng lại từ lần đầu gặp nhau đến bây giờ, đầu óc tôi cứ rối tung.
Vì hôn nhân của bố mẹ không hạnh phúc, nên sự thành thật tương đối trong luôn là giới hạn cuối cùng của tôi.
Tôi nghĩ khi gặp lại Tống Kiều An, mình sẽ tức giận hoặc mang cảm tiêu cực nào đó.
Nhưng khi ấy nhào đến ôm tôi, trong đầu tôi chỉ còn biết một điều.
Tôi giận, tôi cũng thực sự nhớ .
“Trong công việc gặp chút vấn đề, hơi phiền phức.” Tôi mệt mỏi xoa thái dương, trực tiếp đi vòng qua Tống Kiều An, đổi giày rồi ngồi xuống sofa.
Không nhận cái ôm thường lệ, Tống Kiều An đứng sững ở cửa một lúc lâu, sau đó mới chậm chạp lê bước đến ngồi cạnh tôi.
“Chị…” Anh kéo dài âm cuối đầy ngụ ý.
Tôi giả vờ như không nghe thấy.
Tưởng rằng sau khi thấy trong vai trò trung tâm của đám đông, mặt lạnh như băng, tôi sẽ cảm thấy lạ lẫm với dáng vẻ yếu mềm của .
Nhưng đối diện với ánh mắt ủy khuất, đuôi cụp của chó nhỏ này, tôi đã phải hít sâu mấy lần để không đưa tay xoa đầu .
…Tôi rõ ràng đang giận mà, thói quen đúng là người.
Miễn cưỡng rời ánh mắt, tôi thở dài, : “Nói xem, em có hiểu không, có một người của chị gần đây một chuyện rất kỳ quặc.”
Không nhận câu trả lời, khuôn mặt Tống Kiều An lộ ra chút ngạc nhiên.
Nhưng không thắc mắc nhiều, thấy tôi cứ xoa thái dương mãi, liền đến bên, đặt đầu tôi lên đùi mình, bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng.
Anh cúi đầu đáp lại: “Chuyện gì cơ?”
“Cô ấy giấu giếm thân phận gia đình với người mình thích, đã giấu suốt mấy năm liền. Em xem, ấy nghĩ gì thế?”
Tay Tống Kiều An khựng lại một chút: “…Có lẽ là cảm thấy không tiện?”
Tôi nheo mắt: “Không tiện cái gì? Gia thế tốt, ngoại hình đẹp, vừa có tiền vừa có quyền.”
Tống Kiều An: “…”
Bạn thấy sao?