Đọc hết bài diễn thuyết theo kịch bản đã chuẩn bị sẵn, tôi cũng nhận câu hỏi tương tự.
“Vậy ước mơ hiện tại của chị là gì?”
Tôi nghĩ một lúc: “Ước mơ… là mọi thứ suôn sẻ?”
Sinh viên bên dưới lại ồ lên lần nữa.
Khi tôi bước xuống sân khấu, Tống Kiều An đã chờ sẵn ở hậu trường.
Không biết tìm đâu ra bộ quần áo giống hệt lần đầu chúng tôi gặp nhau, giơ tay cầm điện thoại chặn tôi lại.
“Tôi là Tống Kiều An, Tổng giám đốc hiện tại của Tập đoàn Tống Thị,” đỏ mặt , mở mã QR trên điện thoại.
“Chị có thể quen tôi không?”
Tôi quét mã, hiện lên một bức thư mới tinh.
“Anh ngoài viết thư , tặng hoa, mua đồ ăn, thì còn chiêu nào mới không?” Tôi vừa vừa trách, không nhịn bật lớn hơn.
Tống Kiều An nghiêm túc : “Vì quá thích chị, nên cảm thấy gì cũng không đủ tốt, lại nghĩ không thể không gì cả.”
Tôi cất điện thoại vào túi: “Ngọt như mật.”
Anh rạng rỡ: “Vậy chị có thấy vui vì mấy lời ngọt ngào này không?”
“Tạm gọi là vui.” Tôi đáp. “Nhưng thật không may, chị cũng là một tổng giám đốc, mà lại là một người rất có chí tiến thủ. Bảo chị hậu phương là điều không thực tế. Dù vì , chị cũng sẽ không thay đổi bản thân như .”
“Vậy thì đúng rồi, chúng ta rất hợp nhau mà.” Anh .
“Chị không cần thay đổi gì cả, chỉ cần những điều khiến chị vui là . Nếu nhất định phải có người chăm lo gia đình, thì em có thể là người đó.”
Tống Kiều An tiếp: “Thật ra em vốn không phải người có chí hướng lớn lao gì. Nỗ lực điều hành mấy việc kinh doanh này, chỉ là để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẹ em thôi.”
Anh nghĩ một lúc, rồi bổ sung: “Nếu chị muốn sinh con thì mình sinh, không muốn thì thôi. Thậm chí nếu chị muốn có con mà không muốn tự mang thai, em cũng sẵn sàng đổ tiền nghiên cứu để đàn ông có thể mang thai cho chị.”
“Chỉ cần là điều chị muốn, em đều có thể .”
“Vậy nếu chị muốn cả công ty nhà em thì sao?” Tôi trêu .
“Chủ tịch, em xin phép đi trước.”
“…Tôi: …”
Nếu tôi là người không có giới hạn, với kiểu đương điên cuồng này của Tống Kiều An, e rằng ngay cả việc đào hố chôn người, cũng sẽ sẵn lòng giúp tôi .
Nghĩ lại, chuyện “lộ bài” lần này của giống như đã nén tất cả những xung đột và bất hòa mà chúng tôi chưa từng có trong suốt mấy năm nhau, tạo nên một lằn ranh rõ ràng.
Vượt qua thì mọi chuyện sẽ êm đẹp. Không vượt qua thì đường ai nấy đi.
Nhưng khi tôi còn chần chừ ở bờ bên này, thì người bên cạnh đã không do dự mà bước qua, mang theo trái tim tôi từng nghi ngờ mà thẳng thắn chờ đợi.
“Ở bên ngoài cũng à? Những lời đồn thổi về , như thể là Diêm Vương ấy, từ đâu ra thế?” Tôi bật hỏi.
Tống Kiều An: “Em chỉ như trước mặt chị thôi.”
Chàng trai trẻ nắm lấy tay tôi, cúi đầu, bóng dáng như thể có cái đuôi vô hình đang vui vẻ vẫy qua vẫy lại: “Sau hôm đó, em đã tìm hiểu lịch trình của chị. Em biết chị đi xem nhẫn, là để cầu hôn em.”
Anh rạng rỡ, ánh mắt cong cong như vầng trăng: “Vậy, chị ơi, bao giờ chị mới cho em chó nhỏ thuộc về riêng chị đây?”
HẾT.
Bạn thấy sao?