VĂN ÁNTôi bẩm sinh mắc chứng mù mặt, vậy mà thái tử gia trong giới Bắc Kinh vẫn chẳng rời bỏ tôi.Cho đến một ngày, tôi nghe thấy anh ta nhắc đến tôi với bạn bè.“Một tháng rồi mà cô ấy vẫn chưa phát hiện, Thẩm Tẫn, cậu đúng là lợi hại.”“Nhưng mà bạn gái cậu hình như sắp nhận ra rồi, hay là chúng ta đổi lại đi?”Trong góc phòng, người tên Thẩm Tẫn kẹp điếu thuốc, khẽ lắc đầu.“E rằng không được đâu, Yên Yên còn đang đợi tôi về nhà ăn cơm.”Tôi đứng ngoài cửa thở dài, cứ tưởng có thể đổi cái mới rồi chứ.Hai người này, tôi sớm đã thấy chán ngấy rồi.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?