17
Trận chiến này, cuối cùng Ô Tố Nhĩ vẫn là kẻ thua cuộc.
Binh lính của hắn ta đường xá xa xôi, đã sớm mệt mỏi, giờ phút này gặp phải binh lính tinh nhuệ của Đại Hạ, tất nhiên là bị đánh đến tan tác.
Lúc bị người ta áp giải đến trước mặt ta, hắn ta vẫn rất không cam lòng:
"Bùi Thanh Chi, ngươi tiểu nhân!"
Nói rồi, hắn ta lại quay sang ta, trên khuôn mặt vốn ngông cuồng tự tại lúc này lại xuất hiện một tia tự giễu:
"Ninh Ngọc, hóa ra ngươi lại hận ta đến .”
"Bất chấp tất cả, cũng muốn rời khỏi ta."
Ta ngồi xổm xuống thẳng vào hắn ta, nghe liền lắc đầu.
Thực ra, ta không hận Ô Tố Nhĩ.
Tất cả mọi chuyện, nguyên nhân chính là do ta, là lúc đầu ta đã đồng ý lời cầu hôn, mới kéo hắn ta vào vũng bùn.
Sau đó dù hắn ta có dùng cổ trùng để kiểm soát ta, lại chưa từng tổn thương ta nửa phần.
"Ô Tố Nhĩ, ta không hận ngươi.”
"Ta rời đi, cũng không phải vì muốn trốn khỏi ngươi, mà là ta nhớ nhà, cũng nhớ những người ta thương."
Bùi Thanh Chi, Mẫu hậu, còn có Thanh Hà.
Đều là những người mà ta không thể buông bỏ.
Suy nghĩ một lúc, ta với Ô Tố Nhĩ câu cuối cùng:
"Thật ra, từ đầu đến cuối, ta đều coi ngươi như đệ đệ của mình, là một người nhỏ rất hay nũng."
Nói xong, ta xoay người rời đi.
Trên mặt thiếu niên, lại thoáng qua một tia phức tạp.
18
Ngồi trên xe ngựa trở về.
Bùi Thanh Chi cúi đầu, lật xem những quyển thoại bản mà ta đã viết trong những ngày qua.
"Quân nếu hiểu lòng này, dù ch.3t cũng không hối tiếc."
Nói rồi, hắn ta mà nhếch mép:
"Thần không biết, hóa ra khi công chúa viết thơ , văn phong lại tiến bộ nhanh như , khiến cho thần rất vui mừng."
Ta đỏ mặt, vội vàng giành lấy quyển thoại bản.
Xe ngựa rung lắc một cái, cơ thể ta nghiêng ngả, lại vừa hay ngã vào lòng Bùi Thanh Chi.
Ta cố gắng đứng dậy, lại bị người ta ôm chặt eo.
Bùi Thanh Chi dán vào trán ta, không biết tại sao, giọng lại hơi nghẹn ngào và run rẩy:
"Công chúa, thần đã từng nghĩ rằng, cả đời này, sẽ không còn gặp lại người nữa."
"May mà, mọi chuyện vẫn còn kịp."
"Quân nếu hiểu lòng này, dù ch.3t cũng không hối tiếc, câu thơ này, thần rất thích."
"Những lời ra ở chính điện ngày hôm đó, ta không dám quên lấy một chút nào."
"Cả đời này của thần, chỉ có một mình người."
...
Bốn tháng sau khi rời khỏi kinh thành.
Ta lại một lần nữa, đứng trước chính điện hùng vĩ trang nghiêm này.
Nhìn thấy ta, Thanh Hà liền đỏ hoe mắt, nàng ôm chầm lấy ta khóc nức nở:
"Công chúa, công chúa người cuối cùng cũng trở về rồi!"
Ta nhẹ nhàng vỗ vai nàng ta, coi như là an ủi.
Đứng dưới cao đài, ta cúi đầu, định chịu đựng sự trừng của Phụ hoàng, ta đợi rồi lại đợi, lại không có bất cứ điều gì xảy ra.
Bỗng nhiên, nghe thấy Phụ hoàng thở dài một tiếng.
Ngẩng đầu lên, ta kinh ngạc phát hiện, trong mắt người thậm chí còn đọng nước, Phụ hoàng vẫy tay:
"Thôi, trở về là tốt rồi.”
"Trở về đi, nghỉ ngơi cho tốt."
Cứ như , ta không những không bị trừng , cũng không bị mắng mỏ, mà lại hoang mang bước ra khỏi chính điện.
Đúng lúc lập xuân, ánh nắng ấm áp dịu dàng.
Bùi Thanh Chi đứng ngoài điện, khoác trên người bộ y phục trắng như tuyết, giống hệt như lần đầu tiên ta gặp hắn.
Hắn ta mỉm , giọng bình tĩnh.
Hắn :
"Thần, cung nghênh công chúa trở về."
[Hoàn]
Bạn thấy sao?