Thái Phó Cấm Dục [...] – Chương 6

11

Vài tháng tiếp theo, hai người họ trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Bùi Thanh Chi tặng ta một bài thơ, Ô Tố Nhĩ liền tặng ta một bài hát.

Bùi Thanh Chi sáng sớm đón ta đến Thái học, Ô Tố Nhĩ liền đưa ta trở về tẩm điện vào ban đêm.

Cứ như , giấy viết thơ trong phòng ta đã chất đầy một hòm, hoa cỏ trồng cẩn thận trước cổng cung cũng bị giẫm nát không thương tiếc.

Chỉ có lần này, Ô Tố Nhĩ tức giận xông vào.

Hắn ta hung hăng ném quyển thoại bản lên bàn trước mặt ta, cao giọng chất vấn ta:

"Tô Ninh Ngọc, ngươi viết cái gì thế này!

"[Oan gia ngõ hẹp: Thiếu chủ và Thái phó đã về chung một nhà], ngươi lại dám viết ta và hắn thành một đôi!"

Nói rồi, mặt hắn ta đỏ bừng:

"Hơn nữa, tại sao lần trước Bùi Thanh Chi là người ở dưới, lần này ta lại trở thành người ở dưới?”

"Không công bằng, ngươi thực sự không công bằng!"

Ta vui vẻ cầm quyển thoại bản trong tay, nghe liền mỉm an ủi hắn: "Không thích ở dưới phải không?”

"Không sao, lần sau ta sẽ đổi vai cho hai người.”

"Nhưng mà, ngươi đang giận dỗi ta phải không? Ngươi Bùi Thanh Chi kia kìa, người ta biết điều biết chuyện như , không lấy nửa lời.”

“Giữa hai người, sao chỉ có mỗi mình ngươi nhiều chuyện ?”

"Ngươi nên tự soi mình lại đi, biết chưa?"

Ô Tố Nhĩ bị lời của ta khiến cho cứng họng, trừng mắt ta một cái rồi phủi tay rời đi.

Sau khi hắn ta đi rồi, ta cũng đứng dậy, đi thẳng đến cung điện của Phụ hoàng.

Mấy tháng này, đủ để ta thấu mọi chuyện.

Nếu ta gả cho Ô Tố Nhĩ, là hoàn thành tâm nguyện của Phụ hoàng.

Mà muốn gả cho Bùi Thanh Chi, chắc chắn sẽ khiến Phụ hoàng nổi giận, gọi đến trách .

Nhưng từ nhỏ đến lớn, ta đã bị trừng quá nhiều lần rồi.

Vì không những quy tắc mà ma ma đã dạy, vì không thuộc những bài thơ mà Phụ hoàng cầu, thậm chí còn vì Mẫu hậu không sủng ái.

Nhưng lần này, ta muốn thay đổi.

Thân phận của ta, không còn là nữ nhi của Phụ hoàng, không còn là công chúa của một nước, chỉ là một nữ tử bình thường có người trong lòng.

Vì bản thân mình, cầu xin một đoạn nhân duyên mà thôi.

12

Nhưng ta không ngờ rằng, ta lại thấy Bùi Thanh Chi trong chính điện.

Hắn quỳ ngay ngắn, để mặc cho cây trượng vừa to vừa dày đánh xuống người, bóng lưng vẫn thẳng tắp.

Ta nghe thấy giọng lạnh lùng, lại kiên định của hắn.

"Thần, muốn cưới Ninh Ngọc công chúa thê tử.”

"Thần nàng ấy, không phải vì thân phận công chúa của nàng ấy, Thần dạy dỗ Công chúa từ lúc nàng ấy mười tuổi đến nay đã tám năm.

"Người đời đều công chúa ngu ngốc, ngông cuồng, đối với thần mà , đây là những điều mà ta muốn dùng cả đời này để bảo vệ.”

"Nàng ấy không muốn đi lại, thần có thể cõng nàng ấy, nàng ấy không muốn đọc sách, thần có thể đọc cho nàng ấy nghe.”

"Cả đời này của thần, chỉ có một mình nàng ấy."

Vết thương do roi quất lần trước của Bùi Thanh Chi vẫn chưa lành hẳn, lúc này lại bị dùng hình, dưới bộ y phục màu đen ẩn hiện vết máu loang lổ.

Thanh Hà đứng bên cạnh ta, cũng không khỏi đỏ hoe mắt:

"Công chúa, Bùi đại nhân..."

Ta lau nước mắt trên mặt, nhếch mép gượng:

"Ta biết.”

"Nhưng lần này, ta sẽ cùng hắn gánh chịu."

Bước lên trước, ta kéo váy quỳ xuống bên cạnh Bùi Thanh Chi, đang định lên tiếng lại bỗng nhiên cảm thấy nhói đau ở ngực.

Dù ta có cố gắng thế nào, cũng không thể ra nửa lời.

Toàn thân rã rời, dường như có một thế lực bí ẩn nào đó đang kiểm soát cơ thể ta.

Ta chỉ có thể trơ mắt mình dùng giọng điệu xa lạ lên tiếng:

"Nữ nhi, không muốn gả cho Bùi Thái phó.”

"Tất cả mọi chuyện trong khoảng thời gian qua, đều là ý đơn phương của Bùi Thái phó.”

"Nữ nhi đối với thiếu chủ Miêu Cương Ô Tố Nhĩ là từ cái đầu tiên, đã hứa gả cho hắn ấy, sẽ không dễ dàng thay đổi.”

"Nữ nhi, nguyện ý theo Ô Tố Nhĩ đến Nam Cương."

Sắc mặt Bùi Thanh Chi đột nhiên trở nên tái nhợt, hắn chằm chằm vào ta:

"Công chúa, người đang ?"

Ta đi3n cuồng lắc đầu trong lòng, cắn chặt lưỡi đến chảy máu, vẫn không thể ngăn bản thân ra những lời tổn thương người khác:

"Bùi Thái phó xin tự trọng, ta chưa từng có cảm nào với ngươi.”

"Mong ngươi, đừng lỡ nhân duyên của ta."

Im lặng trong chốc lát.

Tia sáng cuối cùng trong mắt Bùi Thanh Chi cũng dần dần tan biến, hắn nhếch mép, tự giễu.

Bóng lưng vẫn luôn thẳng tắp, lại bỗng nhiên cúi xuống.

Ta thật sự, rất muốn xông lên ôm lấy hắn.

Ta muốn , không phải như , ta nguyện ý gả cho ngươi, ta đã thích ngươi từ lâu, là ta đã ngươi ngay từ cái đầu tiên.

Nhưng cho đến cuối cùng, ta cũng chỉ có thể trợn mắt , không chút do dự xoay người rời đi.

Một chữ, cũng không thể ra.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...