7
Những ngày tháng sau đó, ta luôn tránh mặt Bùi Thanh Chi.
Nhưng không ngờ rằng, vẫn bị hắn chặn lại trên đường đến Thái học.
Ta không muốn dây dưa với hắn, chỉ giả vờ như không thấy, xoay người bỏ đi, vừa mới bước vài bước, liền bị hắn nắm lấy cổ tay.
Bùi Thanh Chi thở dài một tiếng, giọng lạnh lùng:
"Công chúa, có thể nghe thần xong rồi hẵng đi không?"
Ta im lặng đứng tại chỗ, không lên tiếng.
"Là thần không tốt, những ngày qua đã lơ là không dạy dỗ công chúa chu đáo, lại còn tự ý thay công chúa từ chối lời cầu hôn.”
"Nhưng công chúa có biết, quan hệ giữa Miêu Cương và Đại Hạ ở biên giới luôn căng thẳng, người gả qua đó, một khi khai chiến sẽ gặp nguy hiểm không?”
"Công chúa, người không thể gả đi."
Từng chữ từng chữ, như thể ta rất quan trọng với hắn .
Ta hất tay Bùi Thanh Chi ra, xoay người thẳng vào mắt hắn.
Trong lòng đầy ức chế, ta cố ý nhếch mép trêu chọc hắn:
"Sau khi thoại bản kia lan truyền ra ngoài, danh tiếng của ta ở kinh thành càng thêm xấu xa, thế mà ngươi lại ngăn cản ta gả cho Ô Tố Nhĩ.”
"Vậy ta hỏi ngươi, ta nên gả cho ai?"
Im lặng trong chốc lát.
Đôi mắt Bùi Thanh Chi sâu thẳm, lúc này đang chằm chằm vào ta, dường như có muôn vàn cảm chạy qua.
Lại dường như, có thứ gì đó sắp vỡ xiềng xích.
Trong lòng hơi run lên, ta siết chặt đầu ngón tay, tiếp tục hỏi hắn:
"Bùi đại nhân từ trước đến nay thông hiểu cổ kim, chẳng lẽ lại không trả lời câu hỏi này của ta sao? Ta hỏi lại lần nữa... Nếu không gả cho Ô Tố Nhĩ, ta nên gả cho ai?"
Bùi Thanh Chi nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì đuôi mắt đã nhuốm lên màu đỏ ửng, hắn bước từng bước tiến lại gần ta, giọng khàn khàn:
"Nếu nàng không gả cho Ô Tố Nhĩ, ta liền..."
Lời hắn còn chưa dứt, một bàn tay đã ôm lấy eo ta, kéo ta vào trong một vòng tay xa lạ.
Giọng lười biếng của thiếu niên vang lên bên tai:
"Ai không gả? Ta chủ đến cầu thân với Công chúa, tất nhiên là phải gả cho ta."
Ô Tố Nhĩ nhếch mép, nửa như châm chọc nửa như cảnh cáo Bùi Thanh Chi mà :
"Bùi đại nhân ngày ngày bận rộn với việc triều chính, vẫn nên quan tâm đến việc học của các vị hoàng tử, công chúa khác thì hơn.”
"Vị hôn thê của ta, không cần ngươi phải nhọc lòng."
Nói xong, Ô Tố Nhĩ không quan tâm đến sắc mặt càng lúc càng u ám của Bùi Thanh Chi, kéo ta xoay người bỏ đi.
8
Cho đến khi bị kéo ra khỏi cung điện, Ô Tố Nhĩ mới dừng bước.
Quay người lại, hắn ngẩng đầu, đắc ý ta:
"Tô Ninh Ngọc, vừa rồi ta như có không?”
"Tiếng Hán của ta đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi, vừa rồi còn dùng thành ngữ nữa, ngươi có phải nên ta với ánh mắt khác rồi không."
Ta đứng im tại chỗ, không nên lời.
Không đến chuyện ta đã cố gắng quyến rũ bao lâu nay Bùi Thanh Chi mới suýt ra câu kia, lại bị Ô Tố Nhĩ chặn họng.
Hơn nữa, ta thở dài nhắc nhở hắn:
"Không đến chuyện ngươi hỏng chuyện tốt của ta, thành ngữ này phải là lau mắt mà , chứ không phải là cạo mắt mà , chưa?"
Từ sau ngày đồng ý lời cầu hôn trong chính điện, Ô Tố Nhĩ liền bám lấy ta.
Hắn nghe thì hay lắm, là muốn quen trước với vị hôn thê, thực chất lại chỉ muốn ta dẫn hắn đi dạo khắp nơi trong kinh thành.
Qua lại vài lần, hắn ta lại trở thành khách quen của các con phố, ngõ hẻm.
Hôm nay tuy rằng ta có giận, lại không thể gì Ô Tố Nhĩ, bị hắn kéo đến lễ hội đèn lồng ngoài cung.
Giữa dòng người tấp nập, ta bỗng nhiên nghe thấy giọng mờ nhạt của thiếu niên.
"Tô Ninh Ngọc, có phải ngươi chỉ thích mỗi mình Bùi Thanh Chi không?"
Ta giật mình, dừng bước sang.
Thiếu niên đứng ở không xa, ánh đèn sáng tối chiếu vào đáy mắt hắn, tạo nên một vẻ quyến rũ khó tả.
Thấy ta im lặng, hắn bỗng nhiên nhếch mép, như không có chuyện gì xảy ra:
"Sao thế, có phải ngươi bị dọa rồi không?”
"Ta chỉ là bậy thôi, ngươi là vị hôn thê của ta, tất nhiên là chỉ có thể một mình ta!"
Ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới vừa vừa mắng bảo hắn đưa ta trở về hoàng cung.
Lúc bước vào cung điện, bước chân ta dừng lại.
Người đứng trong viện, lại chính là Bùi Thanh Chi.
Không biết có phải vì uống rượu hay không, giờ phút này đuôi mắt hắn nhuốm màu đỏ ửng, thấy bóng dáng ta, liền nheo mắt lại.
Từng chữ từng chữ, dùng giọng khàn khàn gọi ta:
"A Ninh, ngươi về rồi.”
"Ta đợi ngươi, rất lâu rất lâu rồi."
Bạn thấy sao?