Lúc này, một chiếc taxi dừng lại trước mặt tôi. Lâm Thiên vội vàng mở cửa bước xuống. Thấy tôi đang đánh đám quỷ, dụi dụi mắt: “Hỏng rồi, chắc chắn là uống phải rượu giả, sao lại có chuyện người đánh quỷ nhỉ?”
Sau khi đánh tan đám quỷ, tôi tìm một quán ven đường.
Lâm Thiên cây chổi trong tay tôi, ra chiều suy nghĩ sâu xa: “Cô dùng thứ này để đánh bọn chúng?”
Tôi gật đầu, bịa đại một lý do: “Đây là cây chổi của một vị thiền sư trong chùa dùng để quét sân. Vì tôi thường xuyên lên chùa thắp hương, ngài đã tặng nó cho tôi.”
Anh cau mày, nghiêm túc: “Hôm nào tôi cũng phải lên chùa xin một cái.”
Tôi mỉm , hỏi: “Sao lại xuất hiện ở đây?”
Anh lắc lắc cốc nước trong tay, đáp: “Tôi đang đi trên đường thì thấy vài bóng ma đuổi theo xe các . Lúc đó, tôi còn không biết là các , bèn vội bắt một chiếc taxi đuổi theo.”
Anh vừa vừa tôi và mỹ nhân ngư: “Ai ngờ hai người tự xử lý , tôi lo lắng thừa thải rồi.”
Ông chủ quán bưng xiên nướng lên. Tôi với : “Dù sao cũng cảm ơn . Nào, ăn một xiên.”
Anh hì hì: “Người trong đạo môn, trách nhiệm là đương nhiên. Hú! Xiên này nóng thật.”
Tôi : “Mới nướng xong không nóng sao . Anh cứ từ từ ăn, tôi ăn no ở chợ đêm rồi.”
Anh ngẩn người, liếc tôi và mỹ nhân ngư: “Đặc biệt nướng cho tôi? Thế này tôi ngại quá.”
Tôi : “Đừng khách sáo, đã đến giúp, thế nào cũng phải biểu thị chút lòng cảm ơn.”
Anh ta ngượng ngùng : “Tôi cũng chẳng giúp gì. Nếu thế, ông chủ, gói lại! Tôi vừa đi vừa ăn. Tối nay chưa biết chừng lại có vụ ma quỷ người, tôi phải đi xem sao.”
Tôi : “Vậy bận rộn nhé. Tôi và ấy về nhà trước.”
Tranh trả tiền xong, tôi ta lại rời đi lần nữa.
Có lẽ lý do Trung Nguyên tiết vẫn bình an là nhờ những con người âm thầm cống hiến như họ.
Tôi với mỹ nhân ngư: “Đi thôi, chúng ta lên nhà nào.”
12
Trở về chỗ ở, tôi thả lỏng toàn thân.
Vỗ vỗ chiếc sofa thích, tôi : "Mỹ Tử, lại đây ngồi. Đây là vị trí tuyệt nhất để xem phim."
Mỹ Tử ngồi xuống, tác của ấy luôn thanh tao gò bó. Nói cách khác, rất không tự nhiên, như thể đã bị rèn luyện thành thói quen, từng cử đều chuẩn chỉ đến khó chịu.
Tôi ngồi phịch xuống một cách thoải mái: "Cứ xem đây như nhà mình đi, học theo tôi này, thoải mái thế nào thì cứ thế ấy."
Hàng mi dài của ấy khẽ rung, rồi nhẹ giọng đáp: "Ở nhà tôi cũng như mà."
Tôi : "Vậy thì đừng coi đây là nhà, cứ thả lỏng một chút, chỉ cần không nổ tung nơi này, muốn thế nào cũng ."
Cô ấy khẽ gật đầu, cố gắng để bản thân thoải mái hơn.
Tôi bước ra sau lưng ấy, nhẹ nhàng xoa bóp cổ ấy, vừa vừa : "Thả lỏng đi, ở đây chẳng có quy tắc gì cả, không ai cầu gì ở , cũng không ai tổn thương."
Xoa bóp một lúc, tôi mở TV, suy nghĩ một hồi rồi chọn một bộ phim tài liệu về thiên nhiên.
Xem một lát, tôi mở gói hạt dưa, ngồi xuống cạnh ấy.
"Mỹ Tử, sang năm Trung Nguyên tôi dẫn đến một thảo nguyên thực sự nhé?"
Cô ấy gật đầu, đáp nhẹ nhàng: "Được."
Tôi cắn vỡ một hạt dưa, tiếp tục: "Sang năm sau nữa, mình đi biển. Đến nơi không bị ô nhiễm, biển xanh trong vắt. Tôi cũng muốn thử lướt sóng một lần."
Cô ấy tôi, đôi mắt lấp lánh: "Má Ngô, thật ra không cần phải đâu. Trung Nguyên tôi một mình là rồi. Tôi quen sống dưới cống rồi."
Tôi nắm lấy tay ấy, khẽ lắc: "Cô cứ coi như đi cùng tôi đi, du lịch với tôi, đi đây đi đó. Tôi dễ thu hút ma quỷ lắm, cần bảo vệ đó."
Cô ấy chớp mắt, hơi do dự một lát, rồi gật đầu: "Được ạ."
Tảng băng không thể tan chảy trong chốc lát, cũng như con lạc đà không thể gục ngã chỉ vì một sợi rơm.
Tôi bất ngờ đưa tay cù vào người ấy: "Tấn công bất ngờ!"
Dù biết ấy không cảm thấy nhột, ấy vẫn khúc khích như thường.
Thật tốt biết bao.
13
Ngoại truyện 1:
Đêm Trung Nguyên.
Tám hình nhân giấy khiêng kiệu, lơ lửng giữa không trung.
Một bàn tay thanh mảnh vén màn kiệu, BOSS Minh Phủ, Độ Bà, từ trong kiệu ra bên ngoài.
Bên ngoài một khu dân cư, có rất nhiều lệ quỷ đang tụ họp lại.
Đôi mắt dài của bà hơi nheo lại, bà vẫy tay về phía khu dân cư đó.
Chỉ thấy tất cả các oan hồn trong lẫn ngoài khu vực, đồng loạt quay đầu về phía kiệu, bất .
Độ Bà lại vẫy tay một lần nữa, những oan hồn ấy liền biến thành hình nhân giấy, bay lượn như bướm về phía bà, xếp chồng lên nhau trong tay bà.
Một hình nhân giấy màu đen đang khiêng kiệu bên trái hỏi: "BOSS, tối nay chúng ta phải canh giữ Ngô Tử Du này sao?"
Độ Bà đáp: "Tất nhiên rồi, đây là lệnh của ông chủ."
Hình nhân giấy lại : "Ông chủ bảo bà canh giữ ấy, e là để hạn chế bà thu thêm những hình nhân giấy mạnh hơn."
Độ Bà lạnh giọng: "Loạn ngôn! Ông chủ bảo gì thì nấy. Ngươi thêm một câu nữa, ta sẽ đốt ngươi ngay."
Hình nhân giấy run rẩy đáp: "Thuộc hạ không dám nữa."
Độ Bà suy nghĩ một chút, lấy ra từ trong n.g.ự.c một chiếc bình màu tro xám.
"Đi, cho nơi này thơm thêm một chút. Năm nay sẽ bắt hình nhân giấy ở đây. Hy vọng sẽ bắt vài quỷ vương đem về."
Ngoại truyện 2:
Đêm Trung Nguyên, trong trò chơi vắng tanh.
Chỉ có phó bản cấp SSS và phó bản cuối cùng còn hoạt .
Ông chủ nằm trên ghế văn phòng, nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Ông nghĩ: Khi phó bản bất thường khởi , chắc chắn có chuyện gì xảy ra. Kẻ tiền nhiệm không thể chỉ để tuyên bố hắn đã trở lại, nếu chỉ để khiến mình bất an, thì quá thấp kém, việc sớm bại lộ thân phận cũng không có lợi.
Đôi khi, để lộ một chuyện là để che giấu một chuyện khác.
Ông bước đến một trong mười phó bản cuối cùng: [Dấu tích lịch sử].
"Đưa tất cả các phó bản từng xảy ra bất thường vào đây để kiểm tra, hẳn sẽ tìm ra vài manh mối."
Ngoại truyện 3:
Lâm Thiên đang đi trên đường, chợt thấy phía trước có quỷ dẫn người về phía sông.
Anh xung quanh, không thấy xe, bèn quét mã một chiếc xe đạp công cộng.
FULL SERIES MÁ NGÔ:
Bạn thấy sao?