Ánh mắt của nhị hoàng tử đảo quanh trên mặt ta.
Ta nhỏ giọng : "Công chúa của bọn ta bị bệnh, xin ngài giúp nàng ấy mời một vị thái y."
Nhị hoàng tử ta, im lặng một lúc, rồi bảo người đi gọi thái y và cùng vào phòng ngủ.
Trường Bình cởi nửa áo, quyến rũ hắn.
Thái y đi rồi, tay nhị hoàng tử đặt lên vai trần của Trường Bình.
Chúng ta chọn nhị hoàng tử là vì trước đây hắn đã từng trêu chọc Trường Bình, là người rất có tham vọng, cũng rất háo sắc.
Sau đó, ngày nào hắn cũng đến. Nhưng không chỉ có hắn, còn có cả đại hoàng tử.
Chiều hôm đó, hai huynh đệ gặp nhau ở cửa phòng Trường Bình.
Ngày thứ mười hai, ta lấy trộm một mũi tên của nhị hoàng tử giấu dưới gầm bàn.
Kloron thấy mũi tên, đích thân ra tay đánh nhị hoàng tử bị thương nặng.
Đêm đó, Trường Bình đến tìm nhị hoàng tử, lại những lời ta dạy nàng.
Phản ứng của nhị hoàng tử như chúng ta dự đoán, hắn khăng khăng rằng đại hoàng tử đã mách lẻo.
"Hắn muốn trừ khử ta, thì sẽ không còn ai đe dọa đến ngôi vị của hắn nữa."
Trường Bình ngồi bên giường hắn, khóc lóc: "Bọn họ sẽ không tha cho ngài đâu, giờ chỉ có nước g i ết ca ca ngài, ngài lên vua thôi."
Nhị hoàng tử khinh thường, cảm thấy Trường Bình rất ngốc: "Hắn c h ế t thì có ích gì? Kẻ thù của ta không phải hắn, mà là phụ hoàng của ta."
Trường Bình lại tiếp tục khóc.
"Trừ phi." nhị hoàng tử nhỏ giọng : "Phụ hoàng của ta c h ế t!"
Con đông thì thật đau đầu, đứa nào cũng muốn thừa kế ngai vàng. Ta đứng ở cửa, ánh mắt chạm vào một đứa trẻ năm sáu tuổi trên bậc thang.
Ta mỉm với hắn.
Hắn ngẩng đầu ta: "Ngươi là ai, trước đây chưa từng gặp."
"Nô tỳ là tỳ nữ của công chúa nước Sở."
Ta hỏi hắn: "Ngài là ai?"
Cậu bé khoanh tay trước ngực, ra vẻ người lớn: "Ta là hoàng tử thập nhị."
"Ngươi biết chơi cờ không?"
Ta gật đầu: "Biết, hơn nữa còn chơi rất giỏi."
Mắt hắn sáng lên, muốn chơi cờ với ta, ta : "Tối đến tìm ta không?"
Hắn đồng ý, hẹn ta tối gặp mặt.
Tối hắn không đến một mình, mà đi cùng mẫu thân.
Mẫu thân hắn là công chúa của bộ lạc, theo Kloron bảy năm sinh một đứa con trai thì thất sủng. Nhưng vì thế lực nhà mẹ đẻ rất lớn nên bà ta sống trong cung điện rất tốt.
Sau khi tìm hiểu, ta chủ mang điểm tâm mới đến cho hai mẹ con họ ăn.
Sau đó, hoàng tử thập nhị ngày nào cũng đến tìm ta, còn Trường Bình thì thân thiết với nhị hoàng tử.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ba tháng sau, cơ hội của ta và Trường Bình đã đến.
Kloron sau khi say rượu, một lần nữa ban thưởng Trường Bình cho huynh đệ của hắn, lần này Trường Bình không phản kháng.
Trường Bình quấn lấy người này, còn ta thì nhanh chóng chạy đến phòng của Kloron.
Kloron vừa tắm xong đi ra, thấy ta thì hắn sửng sốt, sau đó lớn.
"Tỳ nữ?"
Ta tiến lên đáp lời, khóe mắt liếc hắn: "Đại vương ban thưởng công chúa cho người khác, thánh thượng của chúng ta sợ ảnh hưởng đến giao bang nên sai nô tỳ đi theo."
Ta cụp mắt, má hơi ửng hồng.
Kloron không ngừng, nâng cằm ta: "Sở Vương đúng là một con chó trung thành."
Ta run rẩy rót rượu đưa cho hắn: "Xin đại vương đừng chê."
"Ai lại chê mỹ nhân chứ?" Hắn uống cạn rượu trong chén, kéo ta vào lòng: "Trước đây không để ý, ngươi đẹp hơn công chúa của các ngươi nhiều."
Ta đỏ mặt đáp lời, lại rót cho hắn một chén, hắn vẫn uống hết.
Tim ta đập thình thịch, giãy khỏi hắn đi rót trà, ngay sau lưng ta, Kloron ôm cổ họng ngã ngồi trên ghế.
Hắn nhận ra rượu có độc, đôi mắt như tẩm độc chằm chằm ta.
Ta nhanh chóng lùi lại.
Hắn ngã xuống đất, tay hất đổ bình rượu, tiếng vỡ loảng xoảng vang vọng trong phòng, nhị hoàng tử đẩy cửa vào, trong mắt trào dâng sự kích .
Nhưng chưa kịp để chúng ta gì, đại hoàng tử đã xông vào.
Hai huynh đệ đối đầu, chưa kịp chất vấn ta đã thủ.
Vì ngôi vị, tối nay bọn họ không c h ế t không thôi.
Ta đi tìm Trường Bình.
Trong phòng, Trường Bình đang khóc, nàng khóc càng dữ, gã đàn ông kia càng điên cuồng.
Tiếng ở tiền điện càng lúc càng lớn.
Trường Bình mở cửa đi ra: "Ninh Yến, hắn ngất rồi, chúng ta đi thôi!"
"Không thể đi." Ta chằm chằm vào trong phòng: "Hắn là người Kloron trọng dụng, nắm trong tay trọng binh, không thể để hắn tỉnh lại loạn cục diện."
Ta bước vào cửa, run rẩy đâm dao vào tim tên kia. Quả nhiên người đàn ông là võ tướng, đột nhiên mở mắt, một chưởng đánh bay ta ra ngoài.
Ta ngã xuống đất, không kịp kêu đau, lại bò dậy.
Tay như không phải của ta, máu bắn lên mặt, ta đã không còn suy nghĩ chỉ còn bản năng.
Ta phải sống.
Trường Bình khóc tay không ngừng đâm.
Đến khi chúng ta hoàn hồn lại, đã điên cuồng chạy trong cung điện, chạy mãi chạy mãi chạy mãi về phía hậu điện.
Tiếng hò hét g i ế t chóc ngày càng lớn, vang vọng bên tai chúng ta.
Trận chiến này, đối với một số người là bất ngờ đối với một số người khác, lại là sự chuẩn bị từ lâu.
Chúng ta cưỡi ngựa đã chuẩn bị sẵn, phi nước đại.
Cách tường thành nước Sở mười trượng, chúng ta tìm thấy một hang đất đã định trước, chui vào trong, dùng đất chặn kín cửa hang.
Trường Bình nằm trên vai ta, cắn môi, vừa run rẩy, vừa cố không để mình khóc thành tiếng.
Ta nắm chặt bàn tay đang nhỏ máu, khẽ : "Chúng ta sẽ thành công."
Bạn thấy sao?