"Xác định là không cần ta nữa sao?" Ta hỏi lại một lần nữa.
Bảo Định hầu đập bàn.
"Truyền ra ngoài thì ngươi chính là nỗi ô nhục của phủ Bảo Định hầu, nhà ta không gánh nổi nỗi ô nhục này."
Ta gật đầu.
"Được thôi."
Họ sửng sốt, kinh ngạc trước sự dứt khoát của ta.
Ta tiếp tục : "Từ nay về sau, chúng ta không còn bất kỳ quan hệ nào."
"Ngươi đứng lại đó!" Bảo Định hầu chỉ vào ta: "Đừng có không biết điều, để ngươi đi lấy chồng là ngươi sao?"
Lấy chồng là vì tốt cho ta? Ta không cần cái tốt này.
Chúng ta, gặp nhau còn dài!
Ta phất tay áo bước ra khỏi cửa.
Ninh đại phu nhân ở phía sau gào lên: "Để nó đi. Không biết là giống của nhà nào mà từ nhỏ đã không thích, cút đi, cút thật xa!"
Là bà không thích. Bà thích rất nhiều đứa trẻ, trừ ta ra!
"Sói mắt trắng vô ơn không biết điều."
Bà đập vỡ chén trà.
Cùng với tiếng mắng của bà, ta ngẩng đầu trời, tuyết vẫn rơi, gió lạnh cuốn theo những bông tuyết táp vào mặt.
Ta bước qua lớp tuyết dày, để lại một dãy dấu chân nông ngay sau đó lại bị tuyết mới rơi phủ lấp.
Chỉ có nha hoàn ngốc nghếch của ta đuổi theo khóc.
Ta từ biệt nàng ở góc cửa, rồi đến chùa Pháp Hoa.
"Ta năm ngày, lát nữa ta sẽ đến, rồi sẽ trả tiền cho sư phụ."
Tiểu sa di niệm một câu A Di Đà Phật rồi đi mất.
Ta bưng chén trà đứng ở cửa, tuyết đã ngừng rơi, khắp nơi chỉ có màu trắng, yên tĩnh như chốn không người.
Đột nhiên, một quả cầu tuyết rơi vào chén trà của ta, ta theo hướng đó.
Trên cành cây không xa, tuyết phủ dày một lớp, lúc này trên cành tuyết trong trẻo ấy, nở một đóa hoa như ngọn lửa đỏ, đóa hoa ấy đang một cách vô tư.
"Ninh Yến, nghe ngươi gặp đại họa rồi?"
Là Hàn Tiêu, nhị gia phủ Hoài Âm hầu, là oan gia với ta.
"Đúng , gặp đại họa rồi." Ta dựa vào cửa, liếc hắn: "Cuối cùng cũng khiến ngươi vui vẻ một lần?"
Hắn hơi nhếch đôi mắt phượng, lúc trong đôi mắt đều là vẻ chơi bời.
"Thế này, ngươi gọi một tiếng ca ca, ta miễn cưỡng cưới ngươi về nhà áp trại phu nhân."
Ta hắt chén trà trong tay xuống tuyết.
"Ta không trấn áp nổi trại của ngươi." Ta dừng lại một chút: "Nhưng mà ca ca thì có thể gọi một tiếng. Gọi xong ngươi cho ta mượn hai trăm lượng bạc."
Hắn nhỏ hơn ta một ngày nên vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng.
Biểu cảm tươi của Hàn Tiêu cứng lại một chút, sau đó lại trở về vẻ hờ hững.
"Gọi một trăm tiếng, ta cho ngươi 10.000 lượng." Hắn vén áo choàng, ngồi xuống chiếc giường đơn sơ, đôi mắt phượng ta: "Không cần gọi hết một lần, chia ra mười năm, tám năm, rồi cả đời là , ta muốn từ từ hưởng thụ."
"Hai trăm lượng."
Hắn bĩu môi: "Có ta là nhân vật lớn ở đây mà không dùng, lại đi mượn hai trăm lượng?"
"Đúng , thế nhân vật lớn có cho mượn không?"
Hắn đưa tiền cho ta.
Hôm nay hắn lại mang theo nhiều tiền như bên người?
Ta : "Vậy thì cảm ơn gia ban thưởng."
Vẻ mặt hắn thoải mái: "Không ngờ, cả đời này lại thấy Ninh Yến hạ mình."
Ta liếc hắn một cái.
Quay người rót trà cho hắn, lúc quay lại thấy trong mắt hắn thoáng hiện vẻ đau lòng, ta chọc vào trán hắn: "Trà thô thôi, tội cho Hàn nhị gia rồi."
Hắn uống một ngụm trà, nghiến răng : "Tối nay ta sẽ đánh gãy chân chó của Hạ Lệnh Chi."
"Không cần ngươi báo thù cho ta."
Hắn khinh thường hừ một tiếng, hỏi: "Sau này ngươi định gì?"
Ta nghịch chén trà trong tay: "Thiên hạ không thái bình, đi những chuyện khiến thiên hạ thái bình."
"Tiện thể, khiến những kẻ hôm nay vứt bỏ ta phải hối hận không kịp!"
Ta tưởng hắn sẽ ta không biết tự lượng sức.
Nhưng hắn lại gật đầu, nghiêm túc : "Ta tin ngươi."
"Đợi ta trả tiền cho ngươi ha." Ta nghiêng đầu hắn: "Nhưng có thể phải rất lâu."
Hắn tỏ vẻ không quan tâm: "Tiểu gia chờ ."
Ngày hôm sau ta đến trước cửa cung nộp thư tự tiến cử đến Nội vụ phủ.
Bạn thấy sao?