Tên Của Tôi Là [...] – Chương 3

Tôi thật sự không hiểu, Phúc Bảo còn chưa tròn một tuổi, sao cha mẹ ra rằng em hiếu thảo và hiểu chuyện?

 

Là vì em đói biết kêu "a a", hay vì em đi vệ sinh biết khóc?

 

Bà thím tư của tôi, người đã sinh bốn đứa con trai, đặc biệt ghét tôi. Mỗi lần gặp, bà đều liếc mắt khinh bỉ:

「Con mà đi học gì, chỉ là kiếm cớ trốn việc. Lớn lên chẳng ai thèm rước đâu.」

 

Cô giáo Trần biết chuyện, gọi tôi đến phòng ở của .

 

Tôi hỏi :

「Người có phúc khí có thể trời mưa không?」

 

Tôi kể cho nghe chuyện trời mưa đúng ngày Phúc Bảo ra đời.

 

Cô Trần bật thành tiếng, bật chiếc đài nhỏ, tiếng dự báo thời tiết phát ra.

 

「Mấy hôm trước đã có thông báo rồi, vùng mình sắp có một trận mưa lớn. Dù Phúc Bảo có ra đời hay không, trời vẫn sẽ mưa, chỉ là trùng hợp mà thôi.」

 

Cô chỉnh lại giọng, nghiêm túc :

「Hướng Tình, em phải nhớ rằng, chỉ có học hành mới là con đường duy nhất.」

 

「Em xem, các trong làng không đi học đều phải lấy chồng, sinh con sớm, hầu hạ cha mẹ chồng. Cả đời vất vả không có lối thoát, đến lúc chết, người ta nhắc đến cũng chỉ là vợ của ai, mẹ của ai, cả đời chẳng có lấy một cái tên của riêng mình.」

 

「Em còn nhỏ nên chưa hiểu hết, sau này em sẽ biết, việc học quan trọng với em như thế nào.」

 

Tôi hiểu, tôi thật sự hiểu.

 

Cả đời sống dưới cái bóng của người khác khổ sở ra sao, và tôi không muốn để số phận mình nằm trong tay người khác.

 

Tôi muốn học, tôi muốn tự mình trở thành phúc tinh của chính mình.

 

—--

 

Mỗi ngày sau giờ tan học, tôi đều phải nấu cơm, rồi lên núi cắt cỏ cho lợn.

 

Đó là điều kiện mà cha mẹ đặt ra để tôi tiếp tục đi học.

 

Cùng một chỗ trên núi, tôi phát hiện tổ trứng gà rừng mà kiếp trước từng nhặt .

 

Lần này, tôi không tự mình mang về, mà lén gọi em trai Kiến Quân đến.

 

Tôi muốn biết, nếu đổi sang người khác, liệu đó còn xem là "phúc khí" của em không.

 

Kiến Quân ôm bốn quả trứng gà, vui mừng reo lên giữa sân.

 

Cha mẹ nhau, thì thầm:

「Đây là phúc khí của Phúc Bảo đó.」

 

Bà nội ôm Kiến Quân, hôn lấy hôn để:

「Cháu đích tôn của bà thông minh, giỏi giang quá. Con thì có phúc gì, nếu giỏi thì bánh từ trên trời rơi xuống xem nào.」

 

Cha tôi ngẫm nghĩ một lúc:

「Đúng , nếu không phải Kiến Quân lên núi, sao nhặt trứng gà. Con trai tôi thật tài giỏi, lát nữa bảo bà nội luộc cho hai quả trứng.」

 

Tôi lặng người họ, sống mũi cay xè, giọng nghẹn lại, trong lòng như có ngọn lửa bùng cháy.

 

Hóa ra, đổi một người khác thì mọi chuyện cũng khác.

 

Hóa ra, "phúc khí" của em không phải bất biến.

 

Tôi vẫn đi học, và sữa bột của em cũng không bị cắt ngày nào.

 

Cha mẹ nuôi nấng em thật chu đáo, đến tận khi hè oi bức qua đi, gió thu thổi về, họ mới bế em ra khỏi cửa.

 

Em thừa hưởng mọi nét đẹp của cha mẹ: đôi mắt to, sống mũi cao, miệng nhỏ, làn da trắng hồng, gặp ai cũng khúc khích.

 

Ngay cả bà thím tư ghét con nhất, thấy em cũng muốn bế một cái.

 

Người ta trẻ con ngây thơ vô tội, sự ác ý không che đậy của chúng còn tệ hơn nhiều so với sự diễn đạt mơ hồ của người lớn.

 

Các học trong lớp thường lớn tiếng nhắc lại lời mẹ tôi:

「Con Cả vừa xấu vừa ngốc, chẳng bằng một góc của Phúc Bảo.」

 

「Giá mà chỉ sinh Phúc Bảo và Kiến Quân thì tốt, Con Cả đúng là đồ đòi nợ.」

 

Nếu tôi thật sự còn là một đứa trẻ, có lẽ ngày nào tôi cũng khóc.

 

Nhưng may thay, tôi đã sống lại một đời, đã qua thời lén khóc thút thít từ lâu.

 

Giờ đây, tôi còn quá nhiều việc phải .

 

Kiếp trước, tôi chỉ học đến lớp 3, mãi đến khi con trai vào tiểu học, tôi mới cầm lại sách vở.

 

Con trai tôi bản tính hiếu , tôi phải mất rất nhiều công sức để nó chịu ngồi yên trong lớp.

 

Nó không nghe thầy giảng bài, tôi tự học trước rồi kiên nhẫn dạy lại từng chút một.

 

Trí nhớ của nó giống hệt cha nó, có lúc những kiến thức đơn giản cũng phải dạy đến mười lần nó mới nhớ, tôi phải đi lại cho đến khi khản cả giọng.

 

Cuộc sống ấy kéo dài mãi cho đến khi nó thi đậu đại học.

 

Nhớ lại những ngày đó, tôi thầm nghĩ, có khi đi thi đại học còn đỡ vất vả hơn.

 

Tất nhiên, tôi không bao giờ những lời này, vì con trai rất quan tâm đến sĩ diện.

 

Giờ đây, tôi lại cảm thấy vô cùng biết ơn nó.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...