Tên Của Tôi Là [...] – Chương 2

Trước mắt là cánh cửa gỗ cũ kỹ, bên cạnh là ngôi sao nhỏ mà tôi nghịch ngợm khắc vào khi còn bé. Bên trong, sau tiếng hét xé lòng là tiếng trẻ con khóc.

 

Ngay lúc đó, trời nắng nóng liên tiếp mấy ngày bỗng đổ mưa nhỏ.

 

Cha tôi đứng dậy từ chân tường, xoa xoa tay hỏi vọng vào nhà:

「Là trai hay ?」

 

Mẹ tôi vui mừng hô lên:

「Là con , con mang phúc đến cho nhà mình rồi!」

 

Khoảnh khắc đó, tôi bừng tỉnh.

 

Hóa ra tôi đã trở về năm 9 tuổi, trở về ngày mà cuộc đời tôi thay đổi.

 

Chính là ngày hôm nay, ngày mẹ tôi sinh ra em .

 

Trong làng, con chẳng bao giờ coi trọng, chỉ riêng em tôi là ngoại lệ.

 

Bởi vì khi mẹ mang thai em, một "ông tiên" trong mơ báo rằng sẽ có một con phúc lộc đến với nhà tôi.

 

Từ đó, mọi điều may mắn trong nhà đều gán cho em tôi mang đến.

 

Tôi nhặt trứng gà rừng, mẹ bảo là nhờ phúc của em .

 

Tôi cứu mẹ của lãnh đạo khỏi đuối nước, mẹ cũng là nhờ phúc của em .

 

Thậm chí khi tôi sinh con trai, mẹ vẫn bảo đó là phúc của em , giúp tôi sinh quý tử.

 

Mẹ cả đời tôi nhờ phúc của em , tôi mang ơn em cả đời.

 

Trên bàn ăn, cha tôi vui vẻ rót một chén rượu nhỏ, với bà nội:

「Thấy chưa, tôi đã là phúc tinh mà, cả con sông khô cạn, con bé vừa sinh ra là trời mưa ngay.」

 

Bà nội nhét nửa cái bánh bao tôi cầm vào tay em trai tôi:

「Con thì có phúc gì, vẫn là cháu đích tôn của tôi giỏi hơn. Lần này thi hơn 40 điểm.」

 

Em trai tôi 8 tuổi học lớp 1, luôn đứng bét lớp.

 

Mẹ tôi ở trong nhà lo lắng kêu lên:

「Phúc Bảo sao không chịu bú sữa nhỉ?」

 

Cái tên này, cha tôi đã nghĩ ra từ khi em còn chưa ra đời.

 

Mẹ tôi bế em lên, cố gắng cho bú không , sốt ruột đến phát khóc.

 

Bà nội đút cho em một ngụm nước cơm, Phúc Bảo liếm láp uống ngon lành.

 

「Cái đồ tốn cơm này đúng là đồ khắc tinh, cũng tốt, nó không uống thì để cháu tôi uống. Lát nữa vắt ra cho Kiến Quân uống.」

 

Kiến Quân chính là em trai tôi, còn cao hơn tôi cả cái đầu.

 

Cha tôi không nỡ để phúc tinh của ông uống nước cơm, liền nhờ Lưu ở đội vận tải kiếm sữa bột về. Phúc Bảo uống một cách thích thú.

 

Mẹ tôi khen em có số hưởng, cái gì đắt đỏ là em dùng cái đó.

 

Sữa bột quá đắt, một túi 8 tệ, cả năm tiền công nhà tôi chỉ hơn 100 tệ.

 

Thế nên cha mẹ tôi quyết định không cho tôi đi học nữa.

 

「Phúc Bảo cần sữa bột, chi tiêu lớn quá. Con Cả ở nhà phụ giúp đi, sang năm nuôi một con lợn, cuộc sống sẽ dễ thở hơn.」

 

Tôi cúi đầu, cảm giác như mình đã trở về kiếp trước.

 

Cha mẹ cưng nựng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Phúc Bảo, mặc kệ tôi khóc lóc thế nào, họ vẫn không cho tôi đi học nữa.

 

Họ :

「Con học hành thì tích sự gì? Học nhiều chỉ tổ khiến tâm trí trở nên hoang dã.」

 

Nhưng khi em Phúc Bảo lớn lên, họ lại thắt lưng buộc bụng để gửi em đi học ở thành phố, rằng thầy trên đó dạy tốt, sau này em sẽ có tiền đồ.

 

Thấy tôi không đáp lời, cha mẹ tức giận vẫn cố dỗ dành:

「Phúc Bảo có phúc khí, con ở nhà chăm sóc em, sau này sẽ hưởng phúc, cha mẹ sẽ không để con phải thiệt thòi.」

 

Tôi đáp:

「Con không cần hưởng phúc của em, con chỉ muốn đi học.」

 

Mặt cha mẹ tối sầm lại, họ mắng tôi là kẻ vong ân bội nghĩa:

「Nhà đã khó khăn như , mà mày chỉ biết nghĩ đến bản thân. Nếu mày đi học, lấy đâu ra tiền mua sữa bột cho em? Mày muốn em chết đói à?」

 

Nhắc đến chữ "chết", mẹ tôi vội đánh vào miệng mình hai cái và phun ra một tiếng "phì" để xua đi điều xui xẻo.

 

Học một năm chỉ tốn 4 tệ, trong khi cặp sách mới của em trai tôi 5 tệ, hộp bút chì 2 tệ, kem dưỡng da tuyết hoa của mẹ 2 tệ, thuốc lá của cha cả năm tốn hơn 10 tệ.

 

Mặt cha tôi đỏ bừng, ông đá một cú mạnh vào bụng tôi:

「Còn dám tính toán với cha mày hả? Tao bảo không đi thì không đi. Ngày mai đi cắt cỏ cho lợn, nếu không kiếm điểm công nào, tao tát cho vỡ mặt.」

 

Tôi biết, nếu nghe theo lời cha, cuộc đời tôi sẽ lại giống kiếp trước.

 

Cắt cỏ, nuôi lợn, đến năm mười mấy tuổi thì xuống ruộng, sau đó dưới sự chọn lựa của Phúc Bảo, gả cho người bán thịt lợn Điền Trường Quý.

 

Cả đời lao vất vả, cuối cùng bị chồng, con và cháu coi thường.

 

Tôi rùng mình, lần đầu tiên dám thẳng vào mắt cha và :

「Nếu cha không cho con đi học, con sẽ đến công xã tố cáo cha mê tín phong kiến. Ngay trong phòng bà nội, con đã thấy cha mẹ thờ thần.」

 

「Cha cũng đừng mong vứt bỏ tượng thần, ai mà không biết em con tên Phúc Bảo, con sẽ báo với Ủy ban Cách mạng rằng vì cha tin em là thần tiên chuyển thế nên mới đặt tên như .」

 

Cha tôi tức giận đến mức run rẩy.

 

Ông tát tôi hai cái thật mạnh, khiến tôi ngã xuống đất.

 

「Đồ con bất hiếu, đáng lẽ lúc mày mới sinh ra tao phải bóp chết mày.」

 

Tôi không sợ cha đánh mắng, tôi chỉ sợ ông không cho tôi đi học.

 

Cha sợ bị tố cáo, càng sợ "phúc khí" của Phúc Bảo bị người khác biết đến.

 

Nhờ , tôi giữ cơ hội đi học.

 

Nhưng trong lòng cha mẹ vẫn ôm một nỗi oán hận, họ đi với cả làng rằng tôi bất hiếu thế nào, cãi lại cha mẹ ra sao, còn em Phúc Bảo thì ngoan ngoãn, biết quan tâm cha mẹ đến nhường nào.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...