Ta cụp mắt xuống.Hoàng thượng đương triều ghét nhất chuyện ma quỷ, nếu chuyện ta trọng sinh bị người khác phát hiện.Không chỉ bản thân ta khó giữ mạng sống mà còn liên lụy đến cả nhà."Chuyện này, là Lục Uyên cho muội biết."Lục Uyên xin muội ba lượng bạc, đám ăn mày dưới trướng cậu ta nghe thấy Trương Tam bọn họ chuyện,"Chúng định hôm nay mai phục huynh, sau đó bẻ gãy tay huynh, để huynh không thể tham gia khoa cử nữa."Nghe Trương Tam , hình như là có một vị quý nhân sai bảo hắn , cho hắn một số tiền lớn!"Nói xong ta liền có chút hối hận,Sắc mặt ca ca tôi trong nháy mắt trắng bệch.Ngay cả môi cũng trắng dã.Nếu cho ca ca biết, ta sợ huynh ấy sẽ phân tâm học hành;Nhưng nếu không , ta lại sợ ca ca không đề phòng mà trúng kế người ta.Đều tại ta vô dụng, dù có sống lại một đời cũng không biết phải sao để bảo vệ người nhà mình.Ta vừa lo lắng vừa tức giận, không nhịn rơi nước mắt.Giang Uyển Như và ca ca quen nhau trong hội đèn lồng Thất tịch,Ta cùng ca ca ra ngoài xem đèn, cờ gặp Giang Uyển Như đang bị người ta chế giễu.Nàng ta lén lút dẫn nha hoàn ra ngoài chơi, không cẩn thận bị người ta giật khăn che mặt.Một đám trẻ con vây quanh nàng ta gọi là dạ xoa, quái.Giang Uyển Như khóc đến đỏ cả mắt, nước mắt nước mũi tèm lem, trông càng đáng sợ hơn.Ca ca thấy không đành lòng, bèn đuổi đám trẻ con đang vây quanh nàng ta đi.Đèn lồng trong tay Giang Uyển Như bị người ta giẫm nát, ca ca bèn đưa đèn lồng của mình cho nàng ta.Ta và ca ca đều cho rằng đây chỉ là một cuộc gặp gỡ cờ dưới trăng.Nào ngờ, nó lại trở thành chấp niệm cả đời trong lòng Giang Uyển Như.Từ đó về sau, nàng ta ca ca tôi tha thiết, loạn tâm, nhập ma."A Thanh, đừng sợ, có ca ca ở đây."Ta ôm chặt lấy ca ca.Thiếu niên nhỏ tuổi vì sợ hãi mà cả người vẫn còn run rẩy.Nhưng huynh ấy lại cố gắng gánh vác mọi nguy hiểm và trách nhiệm lên vai mình.Do dự hồi lâu, ta vẫn không chuyện của Giang Uyển Như ra.Giang gia giàu có, Giang Uyển Như lại có tâm cơ sâu sắc.Ca ca bây giờ dù sao cũng mới 15 tuổi, nếu nhất thời mà đánh rắn cỏ thì lại hỏng việc.Ngày mai ca ca phải tham gia khoa cử rồi.Ta cẩn thận kiểm tra mấy lần đồ đạc huynh ấy mang theo.Sau đó mới nơm nớp lo sợ tiễn ca ca ra cửa.Lục Uyên dẫn theo một đám ăn mày đi theo chúng ta không xa không gần.Trên đường quả nhiên liên tiếp gặp chuyện.Có người gánh hàng va vào chúng ta.Có người từ trên lầu hắt nước xuống.Lại còn có xe ngựa bị giật mình, con ngựa cứ thế lao thẳng về phía này.Nếu không phải Lục Uyên ôm ca ca lăn sang một bên.E rằng ca ca đã phải trở thành người què rồi.Đợi đến khi ca ca bình an vô sự đến trước cổng trường thi, đám ăn mày đều đã bị thương.Tôi Lục Uyên ướt sũng cả người, mặt sưng vù một bên.Cảm kích đến mức không biết phải sao mới phải.Ta chỉ cho cậu ta ba lượng bạc, mà cậu ta lại liều mạng bảo vệ chúng ta.Sau khi ca ca vào trường thi, ta lấy khăn tay ra lau mặt cho Lục Uyên.Cậu ta lại đỏ mặt lùi lại một bước, sau đó xòa:"Thế nào, số bạc nương cho ta tiêu cũng đáng chứ?"Ta vừa vừa lau nước mắt:"Đáng, cậu quả nhiên là người áp tải giỏi nhất Nam Thành!"Lục Uyên gãi đầu, ngượng nghịu.Khuôn mặt vốn kiêu ngạo lộ ra mấy phần ngây thơ."Vị này, chẳng lẽ là Tống Thanh nương?"Giọng khàn khàn quen thuộc vang lên, tôi không khỏi rùng mình.Người phụ nữ đeo khăn che mặt, gầy guộc trơ xương, không khác gì một bộ xương khô di .Không phải Giang Uyển Như thì còn ai vào đây nữa?Thấy sắc mặt ta khác lạ, Lục Uyên bước lên một bước che chắn cho ta."Ngươi là ai?"Giang Uyển Như khựng lại một chút:"Tống Thanh muội muội, muội không nhớ ta sao?"Sao có thể không nhớ chứ, mối thù hận khắc cốt ghi tâm, chưa từng dám quên lãng dù chỉ một khắc.Thấy ta không , Giang Uyển Như lại tiến lên một bước:"Hôm hội đèn lồng Thất tịch lần trước may nhờ có lệnh huynh ra tay tương trợ, Thanh muội muội đây là đưa huynh trưởng đến tham gia thi cử sao?"Ta đột nhiên ngẩng đầu chằm chằm Giang Uyển Như.
Bạn thấy sao?