4.
Kiếp trước, sau khi ca ca xảy ra chuyện, người thân Trương Văn Ngạn liền cắt đứt liên lạc với nhà ta. Sau này, nghe nhà họ Trương ăn buôn bán trên biển phất lên, cả nhà chuyển đến phủ thành sinh sống.Nghĩ đến chị dâu... Ặc, nghĩ đến Giang Uyển Như bóp c.h.ế.t ta một cách điên cuồng, trong lòng ta chợt lóe lên một suy đoán hoang đường.Tay ca ca bị phế, có phải liên quan đến Giang Uyển Như hay không? Dù sao, ả ta cũng đã phát điên đến mức g.i.ế.c ta và mẹ để độc chiếm ca ca...Giang Uyển Như là con của nhà giàu nhất Nam Thành. Nhà ngoại ả ta chính là ăn trên biển. Nghe đồn nhà họ lát gạch vàng, thắp đèn bằng dạ minh châu. Chỉ là Giang Uyển Như quá xấu xí, cho dù nhà giàu nứt đố đổ vách, cũng chẳng có ai tử tế đến cầu hôn. Lũ du côn trong thành thường đem Giang Uyển Như ra trò . Chúng nếu không còn đường nào khác, thì cứ đến nhà họ Giang rể. Ở Nam Thành, chỉ cần là gia đình có chút thể diện, đều không muốn con trai mình phải cưới một người vợ xấu xí.Kiếp trước, sau khi ca ca bị phế hai tay, huynh ấy đã chán nản trong một thời gian dài. Sau đó huynh ấy dần dần nghĩ thông, không học hành nữa thì đi buôn bán, vẫn có thể nuôi sống ta và mẹ. Chỉ là có lẽ ca ca không thích hợp ăn buôn bán. Dù huynh ấy có nỗ lực đến đâu, vẫn cứ gì lỗ nấy. Sau này, quán rượu nhà ta vô c.h.ế.t người, phải bồi thường đến khuynh gia bại sản. Mà mẹ ta lại đột nhiên bệnh nặng, đại phu phải ngày nào cũng ăn nhân sâm mới có thể khỏe lại.Trong lúc tuyệt vọng, nhà họ Giang đến cầu hôn.5.
Ca ca không cam lòng, chàng kéo lê đôi tay bị thương đi cửu vạn kiếm tiền. Ngày nào về nhà, vai huynh ấy cũng bị đồ nặng cọ xát đến trầy da chảy máu. Khi tắm, m.á.u hòa lẫn mồ hôi dính vào quần áo, thường xuyên rách da.Sau đó, khi ta ra bến tàu đưa cơm cho ca ca, thì gặp Giang Uyển Như. Không biết sao, ta bị ai đó đẩy từ bên cạnh, thế là kéo luôn Giang Uyển Như xuống nước. Giang Uyển Như cố sức đẩy ta lên bờ, còn mình thì chìm nghỉm dưới đáy nước, cuối cùng là ca ca nhảy xuống cứu ả ta lên.Ở bến tàu người qua lại đông đúc, Giang Uyển Như bị ca ca ôm trong lòng, quần áo xộc xệch, mất hết danh tiết. Giang lão gia đích thân dẫn bà mối đến cửa. Lần này, ca ca không từ chối nữa. Bởi vì ta bị rơi xuống nước giữa mùa đông, sức khỏe bị tổn . Đại phu nếu không điều dưỡng cẩn thận, e là sau này ta sẽ không thể sinh con.Đêm trước khi thành thân, ca ca một mình ngồi ngoài sân đến tận sáng. Sau khi cưới, huynh ấy đối xử với Giang Uyển Như rất ân cần, chu đáo. Chỉ là, trong mắt chàng chưa bao giờ có chút nào, trên mặt cũng không còn nở nụ .Nghĩ đến cuộc sống như người c.h.ế.t của ca ca suốt mười mấy năm qua, ta không khỏi nắm chặt tay. Kiếp này, ta nhất định không để bi kịch tái diễn!Về phòng thu dọn hết số tiền riêng của mình, ta mặc kệ tiếng gọi của mẹ và ca ca, vội vàng chạy ra khỏi nhà."Ta muốn tiêu sư giỏi* nhất của các ngươi!" ( tiêu sư = vệ sĩ)Cuối cùng ta bị người ta đuổi ra ngoài. Sau khi cha mất, nhà ta không còn lại bao nhiêu tiền của, ca ca đi học lại tốn kém. Ta thật ra không có bao nhiêu bạc. Rõ ràng, ba lượng bạc không đủ để một tiêu sư trong một năm.6.
Ta ủ rũ ngồi trước cửa tiêu cục. Ca ca đã bị Giang Uyển Như nhắm vào, ngày mai huynh ấy đến miếu Văn Khúc chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Cho dù ca ca không đến miếu, cũng có thể gặp chuyện trên đường đi thi. Nhà họ Giang giàu có, có thể vô số du côn lưu manh. Dù ta có thể suốt ngày đi theo ca ca, ngay cả bản thân mình ta còn không bảo vệ , thì sao bảo vệ ca ca?Ánh mặt trời mùa thu chiếu lên người, không mang đến chút ấm áp nào. Ta ngồi thẫn thờ trên bậc cửa, vừa lo lắng vừa tuyệt vọng."Này, ngươi muốn tiêu sư sao? Ngươi thấy ta thế nào?"Ta lau nước mắt ngẩng đầu lên, hai mắt đột nhiên sáng rực. Lục Uyên! Là Lục Uyên!Lục Uyên cũng là một nhân vật huyền thoại ở Nam Thành. Hắn là một đứa trẻ ăn mày, mười hai tuổi đã trở thành thủ lĩnh của đám ăn mày trong thành. Còn tự phong cho mình là bang chủ Cái Bang. Mười bảy tuổi năm đó, Lục Uyên dẫn theo đám ăn mày dưới trướng đi tòng quân. Sau này gặp lại, hắn đã là thiếu niên tướng quân lừng lẫy.Nếu ta không nhầm, Lục Uyên năm nay, mới mười ba tuổi?Ánh sáng trong mắt ta lập tức vụt tắt. Lục Uyên dù có lợi đến đâu, thì bây giờ cũng chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, sao đấu lại nhà họ Giang giàu có thế lực?"Ngươi có bao nhiêu bạc?"Lục Uyên hoàn toàn không để ý đến vẻ thất vọng của ta. Hắn hứng thú ta, đôi mắt đen láy dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng vàng kim.
Bạn thấy sao?