Chiêu ca mấp máy môi: “Ồ, thì ra là .”
Trong bóng tối, ta vẫn cảm nhận ánh mắt chàng bỗng sáng bừng:
“Hôm đó bà mối đưa tranh chân dung tới, ta vừa liền chọn nàng.”
“Nàng đẹp, dịu dàng mà lại mạnh mẽ, ta thích.”
“Ta biết nhà họ Diệp chỉ có mình nàng là con , chắc hẳn nâng niu chiều chuộng. Là ta không tốt, khiến nàng sợ hãi.”
Mi mắt ta khẽ run, há miệng mà chẳng thốt nên lời.
Lòng chợt ấm áp, mắt cũng dâng hơi nước.
May mà trong đêm tối, không ai thấy.
Ta lặng lẽ lau nước mắt.
Chợt bị tay chàng nắm lấy.
Chàng dè dặt hỏi:
“Phu nhân, giờ ta có thể đi luyện đao chưa?”
“Không !”
Ta lo lắng:
“Chàng nên nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Nhưng ta vẫn chưa kể nàng nghe chuyện ta đánh trận.”
“Lúc đó ta sợ mình không rõ, còn chép cả ra giấy, giấu trong áo. Để ta đi tìm—”
“Ấy, đừng đi.” Ta vội ngăn lại.
“Mai kể cũng .”
Thật chẳng còn hơi sức giận chàng nữa, ta bật khẽ khàng.
Chiêu ca lại ngoan ngoãn nằm xuống.
Ta thở dài:
“Chàng chưa từng nghĩ, mình suýt nữa không trở về sao?”
Chàng đáp, giọng đầy kiên định, giống hệt khi gọi tên ta:
“Ta nhất định sẽ sống để trở về.”
Ta lăn qua trở lại mãi mới ngủ .
Chiêu ca rối rắm như , nỗi uất nghẹn khi bị xem như vật thay thế cũng dần phai đi.
Mơ màng nửa tỉnh nửa mê, hình như có ai đó dịu dàng hôn đi giọt nước mắt của ta…
7
Tổ mẫu và Hầu gia đến thăm Chiêu ca.
Nghe Hầu gia , công lao Chiêu ca lập lần này không phải chuyện thường.
Trong trận đó, có phó tướng phản bội, đại quân suýt bị tiêu diệt.
Chính Chiêu ca dẫn hai ngàn tinh binh vòng vây, đích thân chém rơi đầu thủ lĩnh Mạn Di.
Chỉ là trên đường hồi kinh, gặp lở núi, rơi xuống vực.
Cũng may chàng có uy tín trong quân, binh sĩ kính trọng.
Sau khi rơi xuống, còn sống chỉ còn hai mươi người, họ cõng chàng trở về, nhường nước nhường lương.
Nhờ chàng mới giữ mạng.
“Hiện tại việc chữa trị cho Chiêu ca là quan trọng nhất.”
Hầu gia vuốt râu, mắt ánh lên sự hài lòng.
“Hoàng thượng đã ban nhà, trước khi Chiêu ca khỏi hẳn, hai con cứ ở lại Hầu phủ, tiện bề chăm sóc.”
Ta gật đầu đáp ứng.
Hầu gia lại dặn:
“Nhớ dẫn Chiêu ca đến thăm mẫu thân các con nhiều hơn.”
Người ông đến là Vương phu nhân, kế mẫu của Chiêu ca.
Ta chỉ hờ hững đáp cho có, lòng không hề muốn đi.
Tết đã cận kề, tuyết đông rơi đúng hẹn.
Từ viện tổ mẫu đi ra, ta cùng Chiêu ca gặp phải Vương phu nhân, trông bà ta mệt mỏi, vẻ mặt uể oải.
Vừa thấy ta, sắc mặt lập tức sa sầm.
“Chiêu ca dạo này khỏe hơn chút nào chưa?”
Chiêu ca không bà ta, ánh mắt mải mê ngắm tuyết trời.
“Đa tạ phu nhân quan tâm, đỡ hơn nhiều rồi.” Ta thay chàng đáp.
Vương phu nhân phất tay, muốn để nha hoàn kéo Chiêu ca đi chỗ khác để riêng với ta.
Nào ngờ Chiêu ca như tránh tà, né cả nàng nha hoàn.
Ta liền :
“Phu quân, chàng đi đắp người tuyết cho ta không?”
Chiêu ca lập tức rạng rỡ: “Được!”
Người hầu lui xuống.
Vương phu nhân mở lời:
“Ngươi và Chiêu ca cảm thật tốt.”
Giọng bà ta lạnh lẽo, ánh mắt lại như đúc cùng khuôn với Kỳ Minh Tự:
“Nhưng đừng quá tham lam.”
“Phu nhân là sao?”
“Kỳ Minh Tự càng lúc càng ít về phủ, ngươi không ra hắn đang tránh ai sao?”
Ta đáp nhạt:
“Hắn tránh ai?”
“Chắc chắn là do ngươi bám riết!”
Vương phu nhân hạ giọng răn dạy:
“Từ nay về sau phải tuân thủ lễ giáo, hầu hạ phu quân cho tốt, đừng dây dưa với Minh Tự nữa!”
Bà ta phun ra một hơi lạnh rồi trở lại vẻ đoan trang:
“Sang năm, Minh Tự sẽ đính hôn với con trưởng của Vương gia.”
Tuyết rơi dày hơn, bám lên cổ áo ta, lạnh buốt da thịt.
Ta nhạt:
“Vậy thì mong thế tử biết giữ mình trong sạch, hầu hạ con Vương gia cho tốt, đừng dây dưa với ta nữa.”
“Ngươi!”
Bà ta định quát, giọng bỗng chuyển mềm:
“Minh Tự?”
Kỳ Minh Tự đứng đó, tuyết phủ đầy vai.
Gương mặt trắng bệch, mắt đỏ ngầu, rõ ràng mất ngủ nhiều ngày.
“Mẫu thân, con không biết mình sắp đính hôn với nữ nhi của Vương gia.”
Chàng bước đến, dáng đi thẳng tắp.
Vương phu nhân :
“Gọi con về là để chuyện đó.”
Ta cúi người hành lễ:
“Hài tức xin cáo lui.”
Kỳ Minh Tự chắn trước mặt ta, cũng cản luôn cơn gió lạnh và trận tuyết đang vần vũ.
Chàng không ta.
“Mẫu thân, Hình bộ bận rộn, hôn sự không vội.”
Ta cúi đầu, định bước qua.
Bỗng nghe chàng thẳng thừng :
“Mẫu thân đừng khắt khe với tẩu tẩu nữa. Là do nhi tử tâm tư… dơ bẩn, không liên quan đến nàng ấy.”
Ta không dừng lại, bước nhanh rời đi.
E là giờ phút này Vương phu nhân đã giận đến muốn ta mất rồi.
Chiêu ca đi đâu đắp người tuyết thế không biết?
Ta men theo đường rừng, người phía sau vẫn đuổi theo.
“Ninh Thu.”
Kỳ Minh Tự đưa cho ta một quyển tập mỏng:
“Đây là mẫu chữ ta viết, nàng cứ luyện theo.”
Ta không nhận lấy:
“Thế tử, ta sẽ để Chiêu ca dạy ta viết.”
Sắc mặt Kỳ Minh Tự lập tức sa sầm.
Giọng chàng khàn đi:
“Nếu bệnh của hắn không khỏi, nàng định cả đời ở bên một kẻ ngốc ư?”
Thấy ta im lặng, chàng như người sắp chết đuối vừa vớ bọt nước, lại như tìm bằng chứng gì đó, tự tiếp:
“Ta đã tra rồi, hai người vốn do mai mối giới thiệu, không có cảm gì.”
“Hắn bị thương ở đầu, giờ là kẻ ngốc.”
“Nếu nàng muốn hòa ly, ta sẽ giúp.”
Ta dừng bước, ngẩng đầu thẳng vào chàng.
Chân mày Kỳ Minh Tự vốn nhíu chặt giờ lại dần giãn ra, ánh mắt ánh lên tia hi vọng, xen lẫn hồi hộp.
“Ta sẽ không hòa ly.”
“Chàng là người thay thế của Chiêu ca. Giờ Chiêu ca đã trở về, chàng còn theo ta gì?”
Mắt Kỳ Minh Tự thoáng lướt qua vẻ đau đớn:
“Ta…”
Ta thẳng chàng. Những ngày tháng trước kia như mây bay khói tản, bao nhiêu phẫn hận cũng đã bị tuyết trắng che phủ.
Nhưng những lời dưới tán cây đêm ấy ta vẫn nhớ rõ.
Làm sao lại có người tàn nhẫn đến thế?
Khi ta xoay người rời đi, chỉ nghe thấy giọng Kỳ Minh Tự khàn khàn vang lên sau lưng:
“Đợi xuân sang, lúa trổ bông… nàng có thể cùng ta ngắm một lần nữa không?”
Ta kéo chặt áo lông, tiếp tục bước đi trong gió tuyết lạnh buốt.
8
Thấy bệnh của Chiêu ca mãi chẳng khởi sắc, lòng ta cũng lo lắng.
Chỉ đợi chàng khỏi hẳn, chúng ta mới có thể dọn ra khỏi Hầu phủ.
Những chuyện khác thì không sao, chỉ là về đêm… hỏa khí trong người chàng quá vượng.
Lén đi tắm nước lạnh, tưởng ta không hay biết.
Nhưng ta cũng chẳng tiện gì.
Dẫu sao chàng là phu quân của ta, song đầu đã tổn thương, ai biết những điều chàng là thật lòng, hay chỉ là mớ lời hồ đồ?
“Phu nhân, ta khó chịu quá… phải sao đây?”
Đêm nay, chàng lấy hết can đảm, khẽ nắm lấy tay ta.
Nửa khuôn mặt ta vùi trong chăn, chỉ cảm thấy hơi thở nóng hầm hập.
Ngươi hỏi ta sao biết?
Ta vốn chẳng hiểu gì cả!
Chiêu ca chẳng theo lối nào rõ ràng, chỉ biết ôm lấy ta cọ tới cọ lui, hôn môi ta, lúc mút lúc liếm.
Làm cả hai đều rơi vào mê loạn.
Bên dưới chèn ép, không thể bỏ qua nữa.
“Không … đợi khi nào ngươi tỉnh táo lại rồi hãy .”
Ta thở dốc, dồn hết sức đẩy lồng ngực chàng.
Chiêu ca bỗng ngồi bật dậy, vừa hít thở sâu vừa lẩm bẩm:
“Ngươi mau nhỏ lại đi, đừng dọa phu nhân.”
Đến cả ánh nến cũng run rẩy vì buồn .
Niệm xong, chàng lén cúi đầu .
Ta cũng liếc một cái rồi lập tức dời mắt.
Chậc, thà đừng còn hơn.
Chiêu ca đáng thương vô cùng, trên gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị lại hiện lên biểu cảm uất ức, như thần núi rơi xuống trần gian, sinh ra dục vọng.
Bàn tay chàng to lớn, bao trọn lấy tay ta.
Rồi kéo ta vào rừng sâu.
Lúc mưa mù tan đi, dòng nước núi cũng tuôn tràn.
Chiêu ca lười biếng ôm ta, giọng rốt cuộc cũng nhẹ nhàng hơn:
“Phu nhân… tay nàng có đau không? Để ta thổi thổi cho.”
Ta gạt chàng ra, mơ màng muốn ngủ.
Chiêu ca không biết điểm dừng:
“Ta còn đang nhịn mà…”
Ta chẳng đáp lời.
Chỉ là, đâu phải chỉ mình ngươi đang nhịn đâu.
Xuân đến thêm một lần nữa, lúa mì sắp trổ bông.
Sau khi vào kinh, ruộng đất nhà ta giao lại cho người công lâu năm của Hầu phủ trông coi.
Ông ấy họ Đổng, ruộng bao năm nay.
Mỗi tháng đến phủ lĩnh tiền công, đều ghé qua thăm ta, kể vài câu chuyện đồng áng.
Lần này ông đi vội:
“Thế tử cũng ở đó, tiểu nhân phải về ngay.”
Khi Kỳ Minh Tự trở lại, mang theo một bức họa.
Ngay cả mương nước nhỏ cạnh ruộng nhà ta cũng vẽ tỉ mỉ.
Một cánh đồng lúa mạch mênh mông, bông vàng rực rỡ.
Ta nhẹ tay vuốt ve bức tranh.
“Diệp Ninh Thu.”
Kỳ Minh Tự lên tiếng, giọng trầm nặng.
Chàng đã hạ quyết tâm lớn.
“Nếu nàng không muốn hòa ly, thì không hòa.”
Đ..ọc, full@ tạ,i P//a,g,e “Mỗ-i n,gày~ chỉ* muố.n: là,m c;á~ muố,i!”
“Ta cũng không cưới ai khác.”
“Ta sẽ mua một căn nhà cho nàng.”
“Nàng cần ta lúc nào, ta liền đến.”
“Ta nguyện người không danh không phận, chỉ cần nàng chịu với ta một câu, dù là chửi hay đánh ta cũng .”
Phải rồi, ta sớm nên nghĩ ra.
Người từng dám chạy đến quê thế thân cho huynh trưởng, thì còn việc gì hoang đường hơn mà chàng không dám ?
Tổ mẫu sai rồi.
Chàng không phải kiêu ngạo.
Mà là cố chấp.
Ta thở dài:
“Ngày mai ngươi theo ta về quê một chuyến.”
Kỳ Minh Tự ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên, nghiêm túc đáp lời:
“Được. Ta nhất định chờ nàng.”
Hôm sau, mây đen che kín trời.
Trước cổng Hầu phủ, ta dặn phu xe:
“Chuẩn bị thêm một chiếc kiệu.”
Kỳ Minh Tự mặt mày âm trầm, mắt dán chặt vào tay ta đang nắm lấy tay Chiêu ca.
“Phu nhân, chúng ta đi đâu chơi ?”
Chiêu ca dựa sát vào ta.
“Về nhà một chuyến.”
Bạn thấy sao?