Tàu Cao Tốc Về [...] – Chương 8

Cho đến ba ngày sau, Cố Thời Lâm lại gọi tới.

Lần này, bên kia điện thoại im lặng khá lâu.

Tôi nghi ngờ hỏi:

“Alo, ai ?”

“Là , A Vận…”

“Đừng cúp máy, lần này muốn cho em một câu trả lời dứt khoát.”

Tôi còn đang thắc mắc thì bỗng nghe thấy âm thanh va chạm cực lớn ở đầu dây bên kia.

Sau đó là tiếng phanh gấp, còi xe, rồi tiếng xe cứu thương vọng lại.

Khi tôi đến bệnh viện, Cố Thời Lâm đã băng bó khắp người vẫn có thể đi lại.

Anh ta đứng trước phòng cấp cứu, vừa thấy tôi, ánh mắt sáng bừng:

“Vợ à, em đến rồi.”

“Yên tâm, đã kiểm soát tốc độ xe. Chu Viên Viên không chết đâu, cái thai trong bụng ta thì chắc chắn không giữ nổi rồi.”

Tôi sững người, không thể tin nổi:

“Cố Thời Lâm… tai nạn xe đó là cố ý, chỉ để Chu Viên Viên sảy thai?”

Cố Thời Lâm nắm lấy tay tôi.

“Đúng , là tại ta cứ ép ký đơn ly hôn suốt mấy ngày nay. Anh không đồng ý, ta còn dọa sẽ đến công ty ầm lên.”

“Anh đã rồi mà vợ ơi, trước đây là bị Chu Viên Viên quyến rũ, thật lòng chỉ mỗi em thôi.”

“Chúng ta đừng ly hôn nữa không?”

Tôi giơ tay, thẳng thừng tát Cố Thời Lâm một cái thật mạnh.

Đến lúc này, trong mắt tôi khi ta, chỉ còn lại sự ghê tởm.

“Cố Thời Lâm thật sự khiến tôi kinh tởm!”

“Người chủ ngoại , nếu không muốn, ai ép ?”

“Dù Chu Viên Viên sai, thì người đáng trách nhất vẫn là !”

Thấy tôi nổi giận, Cố Thời Lâm cũng bắt đầu gào lên:

“Vậy em muốn gì nữa? Đứa con cũng không cần, Chu Viên Viên cũng sẵn sàng dứt khoát, tại sao em cứ nhất định phải ly hôn với ?”

“Chúng ta không thể sống yên ổn lại sao, A Vận, xin em đấy!”

Cửa phòng cấp cứu bật mở, y tá đẩy giường bệnh của Chu Viên Viên ra ngoài.

Cô ta vẫn tỉnh, chỉ là gương mặt trắng bệch do mất máu quá nhiều.

Cô mở mắt, chằm chằm vào Cố Thời Lâm trong mắt đầy nước mắt:

“Anh đã em mà. Anh từng rất mong chờ đứa bé này…”

“Cố Thời Lâm lừa em. Tại sao lại lừa em!”

Lúc này, Cố Thời Lâm cũng không buồn đóng kịch nữa.

“Thì đúng là lừa em đấy, tại em ngu nên mới tin mấy lời đó.”

“Anh dỗ vài câu mà em tưởng thật à? Nghĩ sẽ bỏ vợ vì em?”

“Còn dám mang sự nghiệp của ra uy hiếp, em nghĩ mình là ai chứ!”

Chu Viên Viên há hốc miệng, chỉ phát ra tiếng nấc nghẹn ngào.

Chiếc giường bệnh dần đẩy đi xa, còn tiếng khóc của ta mỗi lúc một lớn hơn.

Vài ngày sau, tôi quay lại bệnh viện thăm Chu Viên Viên.

Tôi đặt giỏ trái cây lên bàn, đang ngồi ngẩn ngơ trên giường bệnh.

Tôi kéo ghế ngồi cạnh, Chu Viên Viên từ từ quay đầu lại tôi.

Một lúc lâu sau, mới cất giọng khàn khàn:

“Ninh Vận, chị đúng. Cố Thời Lâm chẳng ai cả, người ta nhất là chính mình.”

“Em từng nghĩ hơn năm trăm ngày bên nhau là , thật ra, trong mắt ta em chỉ là trò tiêu khiển.”

Tôi lấy trong túi ra một cuốn sổ màu đỏ — trên bìa là dòng chữ lớn: “Giấy chứng nhận ly hôn”.

Chu Viên Viên bật khóc.

“Xin lỗi chị… em thật sự xin lỗi chị.”

“Lúc mới bắt đầu, em hoàn toàn không biết ta đã có vợ. Phải đến một năm sau, Cố Thời Lâm mới thú nhận.”

“Nhưng em ta quá, không nỡ chia tay.”

“Anh ta luôn , ta không ly hôn vì ngại phiền phức. Nhưng em lẽ ra nên nhận ra, ta chưa bao giờ có ý định thật sự ly hôn vì em.”

“Chỉ là em không muốn tin thôi.”

Tôi nắm lấy tay ta, nhẹ giọng:

“Em còn trẻ. Yêu nhầm người, phạm lỗi, chẳng có gì đáng sợ.”

“Nếu em muốn kiện Cố Thời Lâm chị sẵn sàng giúp em.”

Tay ta run lên, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.

“Vâng.”

Cố Thời Lâm cố tai nạn khiến Chu Viên Viên sảy thai — đó là hành vi vi phạm pháp luật.

Tôi cùng Chu Viên Viên lấy dữ liệu từ camera hành trình trong xe.

Tôi cũng giữ lại bản ghi âm cuộc gọi giữa tôi và ta hôm đó.

Cộng thêm video từ camera giao thông do cảnh sát cung cấp, tất cả đã trở thành bằng chứng xác thực cho việc ta cố ý dàn dựng vụ tai nạn.

Tôi cho Chu Viên Viên một luật sư giỏi nhất.

Kết quả cuối cùng, Cố Thời Lâm bị tuyên án 8 năm tù giam với tội danh cố ý người không thành — hành vi xác định là đặc biệt nghiêm trọng.

Tôi cũng thuận lợi nhận giấy ly hôn và phần tài sản chia hợp lý.

Vụ việc vì quá nghiêm trọng nên đã lên cả báo chí, truyền thông.

Chu Viên Viên trở thành tâm điểm bàn tán trong trường học.

Dưới sự giúp đỡ của ba mẹ, ấy đã xin tạm nghỉ học, đồng thời tìm đến chuyên gia tâm lý để điều trị.

Tôi bán căn nhà mà tôi từng sống suốt bao năm, gửi đơn xin chuyển công tác ra nước ngoài.

Tôi chấp nhận, và chuyển đến chi nhánh tại Paris.

Lên máy bay, tôi ngoảnh lại thành phố đã gắn bó bao năm với mình.

Quá khứ, dù từng đau đến mấy, cũng đã trôi qua.

Tôi tin rằng — tương lai nhất định sẽ tốt đẹp hơn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...