Sắc mặt Cố Thời Lâm lúc này đã hoàn toàn biến dạng vì tức giận.
Anh ta bước tới, giơ tay lên và tát thẳng một cái vào mặt Chu Viên Viên.
“Chỉ một câu qua loa của tôi mà em tin răm rắp? Em lấy quyền gì nghĩ tôi sẽ ly hôn với vợ vì em?”
Tát xong, Cố Thời Lâm mới từ từ quay lại, trong mắt mang theo chút van nài:
“Vợ ơi, là ta lợi dụng lúc say, rồi mới xảy ra chuyện kia.”
“Anh sẽ cắt đứt hoàn toàn với ta, xin em tha lỗi cho lần này không?”
Tôi đáp lại ta chỉ bằng một ánh mắt lạnh lùng.
Chu Viên Viên thì nấc lên từng tiếng, nước mắt chảy ròng.
“Cố Thời Lâm vô ích thôi. Em đã cho ấy xem hết rồi: ảnh hai đứa nhau, cả quá trình tụi mình quen biết, ấy biết tất cả!”
“Hồi đó là quét mã WeChat của em, còn em giống mặt trời nhỏ, ấm áp, xinh đẹp.”
“Anh còn , giữa với vợ chẳng có cảm gì, chỉ khi ở cạnh em mới thật sự thấy vui vẻ.”
“Em chỉ muốn đẩy một cái, để dứt khoát chấm dứt với ta, em có gì sai?”
Chu Viên Viên vừa khóc vừa kéo tay áo ta.
“Anh từng em, còn đồng ý cùng em về gặp ba mẹ. Cố Thời Lâm dám không có cảm với em không?”
Cố Thời Lâm quay mặt đi, giọng vẫn lạnh lùng:
“Anh chỉ Ninh Vận.”
Nhưng bàn tay buông thõng bên người ta lại đang run lên.
Ánh mắt cũng đầy sự do dự và không nỡ.
“Có chuyện gì Viên Viên? Con với Thời Lâm sao lại đi ra ngoài hết ?”
Ba mẹ của Chu Viên Viên thấy cả hai ra khỏi nhà hàng một lúc lâu nên cũng đi theo ra ngoài.
Chu Viên Viên liếc ba mẹ mình, rồi lại cắn môi sang Cố Thời Lâm.
Tôi thấy bàn tay Cố Thời Lâm siết chặt lại.
Anh ta quay sang hai người lớn, cố gắng nặn ra một nụ gượng gạo:
“Thấy một người quen, nên ra chào hỏi chút. Hai bác cứ vào lại nhà hàng gọi món cùng Viên Viên trước đi ạ.”
“Cháu vào ngay.”
Nói xong, Chu Viên Viên ngẩng đầu liếc tôi, lần này trong mắt ta tràn đầy sự đắc thắng.
Cô ta mím môi, lặng lẽ ra hiệu bằng khẩu hình:
“Tôi thắng rồi.”
Chu Viên Viên đưa ba mẹ trở lại nhà hàng, còn Cố Thời Lâm thì níu lấy tay tôi, ánh mắt đầy van xin:
“Vợ à, ba mẹ Viên Viên đã lớn tuổi, ba ấy lại có bệnh tim. Anh không thể vạch trần mọi chuyện trước mặt họ .”
“Anh thề, chỉ ăn tối với họ một bữa, ăn xong sẽ đến tìm em, không?”
“Từ giờ, và Chu Viên Viên sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào nữa.”
Cố Thời Lâm hiểu tôi quá rõ. Anh ta biết tôi sẽ không Chu Viên Viên mất mặt trước mặt bố mẹ ta.
Chưa kịp nghe tôi đáp lời, ta đã quay người vội vã trở lại nhà hàng.
Trước khi vào cửa, còn quay lại thấp giọng với tôi một câu:
“Chờ .”
Tôi không một lời, chỉ lạnh lùng quay lưng rời đi.
Về đến xe, tôi lấy khăn ướt từ túi ra, cẩn thận lau sạch bàn tay vừa bị Cố Thời Lâm nắm lấy.
Sau đó, tôi cầm điện thoại lên, bình tĩnh gửi một tin nhắn cho ta:
“Mình ly hôn đi.”
Ngay từ khoảnh khắc tôi biết ta phản bội, cuộc hôn nhân này đã không còn ý nghĩa.
6
Gửi tin nhắn xong, tôi lập tức chặn toàn bộ mọi phương thức liên lạc với Cố Thời Lâm.
Rồi đặt vé máy bay và khách sạn ở Tam Á để đi nghỉ.
Để tránh bị quấy rầy, tôi dẫn cả bố mẹ đi cùng, cùng nhau ăn Tết ở đó.
Nhưng tôi không chặn Chu Viên Viên.
Ngược lại, tôi âm thầm lưu lại hết toàn bộ những hình ảnh thân mật mà ta cố đăng lên WeChat để khiêu khích tôi.
Tất cả lưu bằng chứng gửi cho luật sư.
Chu Viên Viên đúng là ngu ngốc, cứ cách một hai ngày lại gửi cho tôi cả đống ảnh.
Thậm chí còn có cả video.
Video đó rõ ràng là quay lén — điện thoại giấu ở một góc khuất trong phòng.
Trong đoạn clip, Cố Thời Lâm đang ôm Chu Viên Viên vào lòng, giọng dịu dàng dỗ dành:
“Hôm nay thật sự không cố ý đánh em đâu, chỉ để diễn trước mặt Ninh Vận thôi.”
“Tại sao em cứ nhất định bắt ly hôn với Ninh Vận? Mối quan hệ như bây giờ chẳng phải rất tốt sao?”
“Nếu Ninh Vận ầm lên chuyện này ở công ty, thì cấp dưới của sẽ kiểu gì chứ.”
“Ngoan nào, vài hôm nữa đi với đến gặp Ninh Vận, rõ em là đồng nghiệp thôi.”
“Viên Viên, thật sự thích em.”
Chu Viên Viên nép vào lòng ta, khẽ liếc về phía đặt điện thoại như thể vô .
Mắt ta hơi đỏ lên, giọng nghẹn ngào:
“Em cũng không muốn như … em không thể để đứa bé trong bụng em không có cha.”
Rồi đứng dậy, lấy ra từ ngăn kéo một que thử thai đã dùng, đưa cho Cố Thời Lâm.
“Cố Thời Lâm nếu không ly hôn với ta, thì con của tụi mình phải sao đây?”
Cả người Cố Thời Lâm như chết lặng, ta nhận lấy que thử thai từ tay Chu Viên Viên.
“Em có thai từ khi nào?”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?