Tàu Cao Tốc Về [...] – Chương 3

“Nếu không có gì thì… tắt nhé.”

Tôi thấy trán đã lấm tấm mồ hôi, ánh mắt thỉnh thoảng liếc xuống dưới, không giấu nổi sự gấp gáp.

Tôi nhếch môi, nhạt, giọng bình tĩnh:

“Ừ, cứ… tiếp tục việc của mình đi.”

3

Cuộc gọi vừa kết thúc, tôi gần như có thể tưởng tượng rõ ràng từng cảnh một – những gì Cố Thời Lâm sẽ với Chu Viên Viên ngay sau khi bỏ điện thoại xuống.

Một cơn đau nhức âm ỉ len lỏi trong lòng ngực.

Tới tận hôm nay, tôi mới nhận ra – cuộc hôn nhân mà tôi từng cho là viên mãn, từ đầu tới cuối… chỉ là một trò .

Tôi gặp Cố Thời Lâm năm chúng tôi vừa tốt nghiệp đại học.

Khi ấy, chỉ là một thực tập sinh, còn tôi mới chân ướt chân ráo đến Thượng Hải, trợ lý thiết kế.

Chúng tôi là cùng trọ, ngày nào cũng chạm mặt vài lần.

Cố Thời Lâm biết nấu ăn, còn tôi thì như bếp.

Sau khi quen thân, mỗi lần nấu cơm, đều cố dư một phần, rồi gõ cửa phòng tôi.

Lúc ấy, vẫn còn nét non nớt, mỗi lần tôi là mặt đỏ rực.

“Anh nấu hơi nhiều, em có muốn ăn chung không?”

Trong những tháng ngày bôn ba ở Thượng Hải, chúng tôi chăm sóc nhau, cùng nhau cố gắng.

Vài năm sau, vào ở một công ty lớn và nhanh chóng trở thành giám đốc, lại nhờ có gia đình hỗ trợ mà mua nhà giữa lòng thành phố hoa lệ.

Còn tôi, bằng năng lực và sự kiên trì của mình, từ một trợ lý thiết kế nhỏ bé đã trở thành giám đốc thiết kế của công ty.

Chúng tôi sớm đăng ký kết hôn và tổ chức một đám cưới vừa phải, không quá lớn đầy đủ ấm áp.

Sau khi kết hôn, Cố Thời Lâm vẫn luôn nhớ từng ngày kỷ niệm của chúng tôi.

Mỗi dịp lễ, đều cẩn thận chuẩn bị quà tặng.

Còn tôi – từ một người vụng về trong bếp núc, dần học cách nấu vài món thích.

Bạn bè thường : “Hai người cưới nhau lâu như rồi, mà ánh mắt Cố Thời Lâm cậu vẫn như chàng trai mới lần đầu.”

Giữa chúng tôi, dường như chưa từng trải qua giai đoạn nhàm chán.

Nhưng tôi không ngờ, cái gọi là ấy — thực ra đã bắt đầu mục rữa từ hơn 500 ngày trước.

Chỉ là… tôi hoàn toàn không hay biết gì cả.

Một cơn co thắt dữ dội quặn lên từ dạ dày, tôi ôm bụng, ngã vật xuống giường.

Khó chịu đến mức chỉ muốn bật khóc.

Cố Thời Lâm sao lại đối xử với tôi như ?

Không biết đã qua bao lâu, tôi mới dần lấy lại bình tĩnh, cầm lấy điện thoại.

Trong cuộc gọi video trước đó, Cố Thời Lâm đã gọi tôi rất rõ ràng là “vợ”.

Nghĩa là Chu Viên Viên biết rõ ta đã có gia đình.

Tôi mở khung chat với Chu Viên Viên, bắt đầu gõ dòng tin nhắn.

“Chào Chu Viên Viên, để tôi tự giới thiệu lại.”

“Tôi là vợ hợp pháp của Cố Thời Lâm Đúng, chính là cái người mà vẫn gọi là trai đó.”

“Tôi nghĩ, chúng ta cần chuyện thẳng thắn.”

4

Một lúc sau, Chu Viên Viên phản hồi lại.

“Xin lỗi, tôi không thấy có gì đáng để bàn giữa tôi với chị.”

“Thực ra trên tàu cao tốc hôm qua tôi nhận ra chị ngay từ cái đầu tiên. Kết với chị cũng là cố ý.”

“Tôi từng tưởng vợ của Thời Lâm sẽ thế nào cơ, không ngờ chỉ là một bà trung niên.”

“Tối qua chị chắc cũng nghe rồi đó, Thời Lâm tôi đến mức nào, chắc chị cũng rõ ràng rồi.”

Tôi đọc những dòng tin của ta mà bật lạnh lùng.

Quả nhiên — ngay từ đầu Chu Viên Viên đã biết tôi là ai.

Kết là cố . Đăng ảnh cũng là cố . Tất cả đều là để chọc tức tôi.

“Em là sinh viên có tương lai rộng mở, sao lại muốn người thứ ba hoại hôn nhân người khác?”

Tôi hỏi thẳng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...