2
Cố Thời Lâm gần như trả lời ngay lập tức.
“Anh vừa bàn công việc xong với khách, đang chuẩn bị về khách sạn.”
Ngay sau đó, gửi kèm một tấm ảnh – chụp đang ngồi trong xe.
Anh luôn như , chỉ cần tôi hỏi, sẽ lập tức báo vị trí, gửi ảnh chứng minh.
Nhưng vì tôi luôn quá tin tưởng , nên chưa bao giờ thật sự để ý kỹ những bức ảnh ấy.
Bây giờ kỹ vào gương chiếu hậu trong ảnh – là một góc phố mà tôi quá quen thuộc.
Chính là Giang Thị, nơi tôi lớn lên.
Nếu không phải cờ gặp Chu Viên Viên trên chuyến tàu cao tốc này, có lẽ cả đời này tôi cũng không biết Cố Thời Lâm đang ngoại .
Tôi cất điện thoại vào túi, thì thấy Chu Viên Viên đang tôi với vẻ đăm chiêu.
Màn hình điện thoại của tôi có dán kính chống trộm, nên ấy chắc không thấy ảnh của Cố Thời Lâm.
Ngay sau đó, Chu Viên Viên mỉm giơ điện thoại lên.
“Cô cũng về Giang Thành ăn Tết à? Mình kết WeChat nhé.”
“Đi chung đường với em thấy vui lắm.”
Bị gọi “” mấy lần liền, trong lòng tôi hơi khó chịu.
Tôi cũng chỉ lớn hơn ấy sáu tuổi thôi mà.
Nhưng tôi không gì, không muốn chấp nhặt với trẻ gì.
Tôi vẫn chấp nhận kết WeChat với Chu Viên Viên.
Tôi cần chuyện rõ ràng với Cố Thời Lâm trước khi đưa ra quyết định tiếp theo.
Còn về phía Chu Viên Viên… có lẽ ấy không cố ý, tôi không muốn khiến ấy chịu tổn thương lần nữa.
Tàu cao tốc đến ga, Chu Viên Viên kéo vali màu hồng phấn, phấn khích chạy ra khỏi trạm.
Tôi chậm rãi đi theo phía sau, quét căn cước để ra khỏi ga.
Cố Thời Lâm đã đứng đợi bên ngoài. Vừa thấy , Chu Viên Viên lập tức reo lên và nhào vào lòng .
Hai người họ ôm nhau thật chặt ngay tại chỗ, còn hôn nhau một cái.
“Em nhớ quá! Mới hai ngày không gặp thôi mà!”
Cố Thời Lâm dịu dàng xoa đầu ấy.
“Mới hai ngày không gặp mà đã nhớ rồi à?”
Tôi đứng lặng một bên, hai người họ âu yếm như không hề có ai xung quanh.
Ánh mắt của Cố Thời Lâm từ đầu đến cuối chỉ dán chặt vào Chu Viên Viên, hoàn toàn không nhận ra tôi đang đứng cách đó chỉ vài mét.
Anh xách vali lên bằng một tay, tay còn lại nắm lấy tay .
“Đi thôi, trai dẫn em đi ăn nhé.”
Chiếc nhẫn cưới vẫn thường nằm trên ngón áp út của , giờ đã biến mất – chỉ còn lại một vệt đỏ nhạt trên da.
Về đến nhà, mẹ tôi đã chuẩn bị xong bữa tối.
“Thời Lâm không về cùng con hả? Chắc lại bận công việc đúng không?”
Bà vẫn lặp lại câu hỏi như bao lần trước đó.
Tôi chỉ ậm ừ cho qua không cho mẹ biết chuyện Cố Thời Lâm phản bội.
Tết nhất rồi, tôi không muốn khiến nhà cửa náo loạn.
Nhưng chuyện Cố Thời Lâm ngoại , tôi tuyệt đối không thể nuốt trôi.
Ăn xong, tôi mở điện thoại – có tin nhắn từ , gửi cách đây hai mươi phút:
“Anh về khách sạn nghỉ rồi. Vợ , em về tới nhà chưa?”
“Để gửi em xem khách sạn ở nhé.”
Cố Thời Lâm gửi tới mấy bức ảnh, trong ảnh không hề có dấu vết nào cho thấy có người khác ở cùng.
Nhưng khi tôi mở trang cá nhân của Chu Viên Viên, mới đăng cách đây chưa đầy mười phút, lại là một cảnh hoàn toàn khác.
Trong ảnh, Chu Viên Viên mặc đồ ngủ mỏng manh, nép trong lòng Cố Thời Lâm.
Cố Thời Lâm vừa tắm xong, người còn quấn khăn tắm.
“Về tới nhà rồi, vẫn ở khách sạn với trai, chắc mai lại không bò nổi dậy mất thôi huhuhu.”
Tôi cầm điện thoại lên, gọi video cho Cố Thời Lâm.
Điện thoại reo khá lâu thì bị vội vàng tắt máy.
Tôi không biểu cảm, lại tiếp tục bấm gọi.
Lần này, cuộc gọi bị tắt ngay tức khắc.
Tôi không rõ đã bấm gọi đến lần thứ năm hay thứ sáu, cuối cùng video call cũng chấp nhận.
Trong khung hình, Cố Thời Lâm để trần nửa người trên, ngực phập phồng theo từng nhịp thở – rõ ràng là vừa trải qua hoạt thể lực mạnh.
Anh thở hổn hển, nặn ra một nụ gượng gạo:
“Có chuyện gì vợ , đang ngủ nên không nghe thấy điện thoại.”
Tôi bình thản hỏi:
“Ngủ sớm sao?”
“Anh gặp khách hàng xong mệt quá, nên ngủ thiếp đi luôn.”
Anh còn giả vờ ngáp một cái.
“Vợ , buồn ngủ lắm rồi. Nếu không có gì thì ngủ tiếp nhé?”
Tôi không trả lời, cũng không tắt máy.
Phía bên kia, chợt vang lên một tiếng rất khẽ – như tiếng xé bao bì nhựa.
Sắc mặt của Cố Thời Lâm thoắt cái thay đổi, khe khẽ hít một hơi, rồi giơ điện thoại cao lên một chút, ánh mắt mang theo vẻ bối rối mà chính còn không nhận ra.
“Vợ à.”
Giọng Cố Thời Lâm bắt đầu trở nên khàn đặc, rõ ràng đang kìm nén điều gì đó.
Bạn thấy sao?