Chương 1
Tôi ngồi tàu cao tốc về nhà mẹ đẻ ăn Tết, ghế bên cạnh là một sinh viên đại học.
Vô liếc qua màn hình điện thoại của ấy, thấy ảnh nền là một trẻ giơ điện thoại, rạng rỡ khoe khoang.
“Đây là trai em, đẹp trai đúng không? Còn là giám đốc điều hành của một công ty niêm yết nữa, mà đối xử với em thì cực kỳ dịu dàng.”
Tôi người đàn ông mặc vest chỉnh tề trên màn hình, dụi mắt không thể tin nổi.
Sao người này lại giống hệt chồng tôi – Cố Thời Lâm?
Đúng lúc đó, điện thoại của reo lên, mở loa ngoài, mặt mày tràn đầy ngọt ngào.
Giọng của chồng tôi vang lên từ trong điện thoại.
“Bảo bối, đến nơi nhớ gọi cho , đến ga tàu cao tốc đón em.”
1
Nghe thấy giọng ấy, nũng nịu:
“Anh lo nghĩ xem khi gặp ba mẹ em thì nên gì đi.”
“Thôi, không nữa, sắp đến ga rồi.”
Trên đường đến đây, chúng tôi đã trò chuyện đôi chút, tôi biết ấy cũng sẽ xuống ở cùng trạm với tôi.
Vậy nên… đây chính là “chuyến công tác” mà Cố Thời Lâm sao?
Tôi sững người hồi lâu, mãi đến khi cúp máy, quay sang tôi, tôi mới định thần lại.
Ánh mắt ấy sáng bừng, tay cầm điện thoại, trên mặt là sự đắc ý và vui sướng không thể che giấu.
“Trời ơi, thật không biết phải sao với ấy, hơn em những sáu tuổi rồi mà vẫn dính người như .”
“Em chỉ là về nhà nghỉ lễ thôi, mà ấy không yên tâm, còn đổi luôn địa điểm hẹn khách hàng sang Giang Thành.”
Trong lòng tôi cuộn trào, vẫn thấy thật khó tin.
Từ sau khi kết hôn, Cố Thời Lâm luôn người thân và bè của tôi khen ngợi hết lời.
Nói ấy là người đàn ông tốt hiếm có.
Không chỉ đẹp trai, mà tính cũng cực kỳ tốt, dịu dàng, ân cần, luôn dành trọn cảm cho tôi.
Bên ngoài, đừng là có quan hệ mập mờ với phụ nữ khác, ngay cả trong danh bạ điện thoại, số lượng liên hệ nữ cũng đếm chưa hết hai bàn tay.
Thi thoảng còn chủ đưa điện thoại cho tôi kiểm tra tùy thích.
Với Cố Thời Lâm tôi luôn yên tâm tuyệt đối.
Tình cảm của chúng tôi vẫn luôn ổn định, năm nay đã là năm thứ ba kết hôn.
Mấy ngày trước, còn xin lỗi tôi, công ty có việc gấp, bắt buộc phải cử đi công tác.
Năm nay, không thể về quê ăn Tết cùng tôi.
Nào ngờ, mọi chuyện lại trùng hợp đến mức như thế này – để tôi gặp đúng này.
Tôi vẻ mặt hớn hở của ấy, thử dò hỏi:
“Em còn trẻ , chắc đang học đại học? Sao lại quen trai hiện tại?”
Vừa nghe tôi chủ hỏi, lập tức không giấu vẻ tự hào.
“Bạn trai em ấy mà, thực ra là đàn của em, trước từng quay lại trường em đại diện cựu sinh viên ưu tú, lên sân khấu phát biểu.”
“Lúc đó em đã thấy ấy đẹp trai rồi, sau buổi lễ còn chủ xin WeChat của .”
“Không ngờ lại quen nhau thật luôn!”
Thấy trong ánh mắt tôi có chút hoài nghi, vẻ mặt ấy rõ ràng lộ vẻ không phục.
Cô mở album ảnh trong điện thoại, một thư mục tên là “Chuyện của Viên Viên và Thời Lâm”.
“Cho chị xem nè trai em đẹp trai thật, em không có dối đâu.”
Cô tên là Chu Viên Viên kia, từng tấm ảnh một cho tôi xem.
Cảnh hai người cùng ăn ở nhà hàng Tây, Cố Thời Lâm chống cằm vào ống kính, dịu dàng đầy cưng chiều.
Khi đi công viên giải trí, cả hai mặc đồ đôi, dưới ống kính người qua đường, trông ngọt ngào như trong truyện tranh.
Trên ảnh còn có ghi ngày tháng, tôi lần lượt đối chiếu với ký ức của mình.
Thì ra những ngày đó, Cố Thời Lâm đều lấy cớ thêm, bận việc, phải xã giao… để không về nhà.
Cơ thể tôi bắt đầu run rẩy, mặt tái nhợt.
Chu Viên Viên cau mày tôi, khó hiểu hỏi:
“Chị không sao chứ? Sao mặt chị trắng bệch ạ?”
Tôi cứng ngắc nhếch môi, thẳng vào ấy.
“Tụi em quen nhau bao lâu rồi?”
Chu Viên Viên vuốt đến một ứng dụng ghi nhật ký trên điện thoại.
Trên đó hiện rõ con số: “520 ngày”.
Cô ấy kiêu hãnh ngẩng cằm, giơ màn hình khoe với tôi.
“Hôm nay chính là ngày thứ năm trăm hai mươi đấy, nên trai em mới đến đón em để kỷ niệm.”
Tôi vẻ mặt rạng rỡ của Chu Viên Viên, dù trong lòng như bị dao cứa, tôi vẫn không vạch trần.
Dù sao… có lẽ ấy cũng chỉ là một người bị lừa.
Tôi lấy điện thoại ra, mở khung chat với Cố Thời Lâm ngón tay run rẩy gõ một dòng chữ:
“Anh đang gì ?”
Bạn thấy sao?