Tất Cả Đều Điên – Chương 9

Tôi bình tĩnh chất vấn ta.

Mặt ta dần tái, hồi lâu mới nghẹn ra mấy tiếng:

"Thì ra những thứ này, em đều biết."

 

"Được rồi, có thể cút.

Đừng ở đây chướng mắt tôi, thấy là tôi thấy ghê tởm, hiểu chưa?"

 

Nói xong, tôi không ngoảnh lại mà bước đi.

Anh ta lao lên, ôm lấy tôi từ phía sau, vùi đầu vào cổ tôi, van xin:

"Vợ, nhớ em.

Về nhà với không?"

 

"Làm sao có thể biến người vợ đầu tiên của mình thành kẻ thứ ba, biến tôi trở thành tiểu tam hoại gia đình người khác?"

Tôi khẽ khẩy.

 

Anh ta im lặng một lúc, rồi mới chậm rãi lên tiếng:

"Đứa trẻ không phải con ruột của , Lý Duyệt đã giả kết quả xét nghiệm ADN."

 

Tôi nhịn không bật , quay người vỗ vỗ vào má ta:

"Chúc mừng, vui vẻ cha.

Vì một người ngoài không hề quan hệ, trực tiếp chết con của mình."

 

"Anh không cố ý, em không cần cứ nhắc mãi chuyện này."

Lông mày Cố Hoài An nhăn lại, khung quai hàm căng cứng.

 

8

"Nhưng kết quả là, chính em đã chết con !"

Tôi giơ tay lên, muốn tát ta vài cái.

Nhưng tay lại không thể hạ xuống.

Không phải vì mềm lòng.

Mà là vì tôi cho rằng nên lấy mạng đền mạng.

 

"Anh thực đáng chết!"

 

Cố Hoài An nắm lấy tay tôi, đặt lên mặt mình, ánh mắt kiên định tôi, ý bảo tôi hãy đánh ta thật mạnh, không nương tay, đây là điều ta đáng phải chịu.

 

Tôi cũng không khách sáo, liên tục tát ta mấy chục cái.

Tát đến khi tay tôi mỏi nhừ, không nhấc nổi, lại hung hăng đá vào bụng ta hai cái.

 

Cả khuôn mặt ta đỏ bừng bừng, sưng vù, khóe miệng chảy ra một vệt máu, nhăn mặt lùi lại hai bước.

 

Vẻ ngoài bóng bẩy vốn có của ta bị thay thế bởi sự nhếch nhác, rõ ràng trông rất buồn .

Tôi lắc lắc bàn tay tê cứng, không hề hối hận, chỉ có cảm giác hả hê.

 

Anh ta nhịn đau, siết chặt lấy cánh tay tôi, sợ tôi sẽ bỏ đi, van xin tôi tha thứ cho ta hết lần này đến lần khác.

 

Lúc ta không đề phòng, tôi lại đá ta một cú nữa, xuống ta từ trên cao, từng từ, một cách rõ ràng:

"Tôi muốn chết! Khi chết, tôi sẽ tha thứ cho !"

 

Anh ta đột ngột ngã quỵ xuống đất, tôi với vẻ kinh ngạc, nỗi buồn trào dâng đến mức như muốn đông lại thành dạng rắn chảy ra khỏi mắt.

 

Cố Hoài An không biết từ đâu xuất hiện, muốn theo tôi học vẽ tranh.

 

"Tống Ngọc, không biết xử lý chi tiết này, em có thể dạy không?"

 

Cố Hoài An trực tiếp mang bảng vẽ đến bên cạnh tôi, tôi với ánh mắt khao khát kiến thức.

 

Da đầu tôi bỗng tê dại nghĩ đến việc đang có học sinh ở đây, tôi cũng chỉ có thể cắn răng dạy ta.

"Màu sắc nên đậm hơn, thêm một chút trắng nữa, khi vẽ nét bút nên nhẹ nhàng hơn, như mới có thể vẽ ra ý cảnh thanh tao này."

Tôi vừa vừa hướng dẫn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...