Tất Cả Đều Điên – Chương 7

Đây là căn hộ cũ kỹ mà tôi mua, không lớn. Nhưng đủ ấm cúng. Tôi đã trang trí căn phòng theo phong cách thích nhất của mình.

Mỗi ngày tự tặng mình một bó hoa tươi lớn.

Điều mà trước đây đã từng cầu xin van nài mà không thể có .

 

Giờ đây, tôi muốn tự thưởng cho bản thân gấp đôi.

 

Lấy ra một phần tiền tiết kiệm 200 triệu từ công việc, tôi mở một lớp dạy vẽ, tự tìm cho mình việc .

 

Thời gian bắt đầu trôi chậm rãi, chậm đến mức tôi có thể nhận ra những chiếc lá rụng rơi nhẹ nhàng, mặt trời lặn và những đám mây nhuộm đỏ.

 

Nhận ra từng chi tiết đẹp đẽ trên thế giới.

Học sinh đã tan học về nhà.

 

7

Phòng vẽ chỉ còn lại mình tôi, qua khung cửa sổ, tô điểm những đám mây trên bầu trời, lặp đi lặp lại một cách tẻ nhạt.

 

"Cô Tống, em cùng đường với , chúng ta đi chung nhé!"

 

Tưởng Vân chỉ đeo một bên cặp sách, khóe miệng cong lên, lộ ra hai chiếc răng khểnh, đắc ý.

 

Ánh hoàng hôn lờ mờ rực rỡ chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của cậu ấy, thêm vài phần đẹp đẽ.

Tôi suy nghĩ một lúc, đặt cọ vẽ xuống.

Chúng tôi sánh vai nhau đi qua con hẻm nhỏ.

 

Tưởng Vân đi một lúc muốn lại thôi.

Tôi giả vờ như không biết gì.

Cậu ấy như hạ quyết tâm, nắm lấy cổ tay tôi, hít một hơi thật sâu, nhanh một điều gì đó, cúi đầu mặt đỏ ửng không dám đối phương.

 

Chỉ có tiếng gầm rú của xe máy nổ ầm ĩ trên đường phố nhỏ át đi lời của cậu ấy.

 

"Vừa nãy ồn quá, tôi không nghe thấy.

Về nhà ăn cơm đi, mẹ đang đợi em đó!"

Tôi đè nén sự run rẩy trong lòng, tiếp tục bước về phía trước.

 

Tôi không phải là không nghe thấy, mà chỉ là không muốn nghe thấy.

 

Tôi là một phụ nữ trưởng thành 27 tuổi, sao có thể không hiểu tâm tư của một cậu nhóc.

 

Hằng ngày, đều là người đầu tiên đến lớp.

Ánh mắt cậu ấy tôi cháy bỏng đến mức tôi không thể nào lờ đi.

Những lời hỏi han ân cần trong kỳ kinh nguyệt, đủ mọi lý do để cậu ấy tặng trà gừng.

Quá nhiều chi tiết.

Tưởng Vân tức giận ngoảnh đầu sang một bên, không thèm để ý tới tôi.

 

Tôi vui vẻ thảnh thơi, nhịn bước đi nhanh hơn.

Lâu sau, không nghe thấy tiếng bước chân.

Tôi đứng lại quay đầu.

Trên con hẻm nhỏ lát đá xanh dài ngoằng, tầm mắt của tôi và Tưởng Vân giao nhau trong không trung.

 

Cậu ấy chỉ tôi, niềm vui, nỗi buồn, sự tức giận và hạnh phúc đều vì tôi.

Lòng tôi bỗng chốc run lên, không cho cậu ấy thêm một biểu cảm nào, quay người bước đi càng lúc càng nhanh.

 

Khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa.

Một lúc sau, tiếng bước chân vội vã vang lên từ phía sau.

Cậu ấy đẩy tôi vào tường, cánh tay rắn chắc của cậu ấy giam giữ tôi trong vòng tay.

 

Trán cậu ấy áp lên trán tôi, chằm chằm vào mắt tôi, thái độ cường ngạnh, không cho tôi phản kháng, từng tiếng một :

"Cô giáo Tống, tôi thích ."

 

Chàng trai căng thẳng đến mức giọng cũng run rẩy, đôi mắt phượng hẹp chằm chằm, như thể không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm tinh tế nào của tôi.

 

"Không ."

Tôi không hề nao núng, giữ nguyên khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng từ chối cậu ấy.

 

Có lẽ, tôi đã từng rung trước cậu ấy trong giây lát.

Nhưng sự rung ngắn ngủi đó chỉ xuất phát từ sự ngưỡng mộ của tôi dành cho tuổi thanh xuân tươi đẹp của cậu ấy.

Tự tin, rạng rỡ, từng lỗ chân lông đều toát lên sức sống.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...