Tất Cả Đều Điên – Chương 11

Lòng chua xót, không cam tâm cho chính mình của quá khứ.

Anh ta muốn gì đó với tôi, chuông điện thoại reo lên.

 

Trước khi đi, ta lại hỏi tôi, rốt cuộc ta phải thế nào, tôi mới có thể tha thứ cho ta.

Tôi lạnh lùng :

"Chết!"

 

Thấy tôi không hề có ý giỡn, sắc mặt ta trở nên khó coi.

Im lặng một lúc, giả vờ quan tâm tôi một phen, dặn dò tôi không chuyện với đàn ông khác rồi đi.

Tôi thấy buồn .

Anh ta là cái thá gì chứ.

 

10

Đang trong giờ học, điện thoại reo, hiện tên Cố Hoài An.

Lúc đầu tôi không muốn nghe lần này lại như ma xui quỷ khiến, tôi nghe máy.

"Vợ ơi, như em mong muốn, sắp chết rồi."

 

Anh ta thở hắt ra, chuyện đứt quãng.

Tôi vừa định mỉa mai ta, diễn trò bi thương với tôi, thì điện thoại đã cúp máy, sau đó là một hồi chuông bận.

 

Vài tiếng sau, tôi nhận cuộc gọi từ bệnh viện.

Mới biết, Cố Hoài An đã gặp tai nạn xe hơi trên đường, rất nghiêm trọng, cấp cứu hơn bảy giờ.

Anh ta hôn mê, không ngừng gọi tên tôi.

Nếu tôi không đến, ta sẽ từ bỏ việc điều trị.

 

Tôi ngắt cuộc gọi, chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc.

Lo lắng ta không chết , ngày hôm sau tôi vội vã đến bệnh viện nơi ta đang nằm.

 

Hai chân ta có nguy cơ bị cắt cụt.

Bộ phận sinh dục bị đâm thủng, mất khả năng sinh sản.

Anh ta không chịu chấp nhận hiện thực, không chịu ăn uống.

Tôi đến, mắt ta sáng lên, tội nghiệp hỏi tôi, có thể tha thứ cho ta không?

Tôi không gì, bưng cháo lên đút cho ta.

 

Anh ta cau mày.

“Nóng.”

Tôi chằm chằm vào ta đang quấn chặt như xác ướp trên giường bệnh.

Ngay sau đó, tôi bưng lấy cháo nóng hổi, dưới ánh mắt kinh ngạc của ta, dội từ trên đầu ta xuống.

 

“Cố Hoài An, không nghĩ rằng sau khi chết con tôi, tôi sẽ thương sao?

Tôi muốn lập tức, ngay lập tức đi chết đi, nghe rõ chưa?”

 

Khuôn mặt vốn đã trắng bệch không còn chút máu của ta, tái nhợt như tờ giấy.

Thấy tôi định đi, mắt ta đỏ hoe, níu lấy cổ tay tôi, van xin tôi đừng đi.

Tôi không chút thương xót bẻ từng ngón tay ta ra.

Ánh mắt ta dần dần tối sầm lại, như thể lòng đã chết.

 

Tôi trở về thị trấn nhỏ.

Trong một khoảng thời gian dài, tôi vô cùng thanh tịnh.

Cho đến một ngày nọ, Cố Hoài An đẩy xe lăn theo sau tôi.

Tôi bực bội hỏi ta, rốt cuộc ta muốn gì?

 

Anh ta cụp mắt, mái tóc rối bời che khuất nửa khuôn mặt.

Lâu lắm, tôi vẫn không nghe thấy giọng dè dặt của ta.

Tôi vừa thấy buồn , vừa thấy chua xót.

 

Tôi ngồi xuống bên cạnh ta, tiến lại gần tai ta, khẽ :

"Chẳng phải đã hỏi, thế nào mới có thể tha thứ cho sao?

Bây giờ đứng dậy, tôi sẽ tha thứ cho .

Có quá đáng không nhỉ?"

 

Cơ thể gầy yếu của ta bỗng run lên, rồi lại trở về bình tĩnh.

Sau đó, tôi không bao giờ gặp lại ta nữa.

 

- Hoàn -

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...