Tất Cả Đều Điên – Chương 10

Lâu rồi không nghe thấy tiếng ta, tôi quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt si mê.

 

"Học sinh Cố!"

Tôi nghiến răng, nở một nụ gượng gạo, cố gắng không để hình ảnh dịu dàng của mình bị sụp đổ trước mặt học sinh.

 

Cố Hoài An bỗng nhiên tiến lại gần, môi mỏng lướt qua vành tai, mang theo cảm giác ngứa ran:

"Cô giáo Tống, có thể cầm tay dạy em vẽ không?"

 

Tôi không gì, đợi cho hết tiết.

Lúc này đã đến giờ tan học, học sinh đều đã đi hết, chỉ còn lại Tưởng Vân.

 

Tưởng Vân không thể nhịn nữa, ghen tuông bùng phát, vung tay kéo Cố Hoài An ra, nghiến răng nghiến lợi :

"Cô giáo Tống không thích đàn ông già.

Cô ấy thích kiểu người như tôi.

Ông có thể tự biết điều đó không?"

 

Nụ vui vẻ trên khuôn mặt Cố Hoài An dần tan biến, sắc mặt trở nên u ám, tỏa ra bầu không khí áp bức.

Tưởng Vân, không sợ trời không sợ đất, hoàn toàn không sợ hãi, trực tiếp phớt lờ Cố Hoài An, nắm lấy tay tôi đặt lên ngực cậu ấy, tôi vô cùng nghiêm túc, giọng căng thẳng đến mức run rẩy:

"Cô giáo Tống, ngày đó thật ra em không đi, nên đã nghe thích em.

Em cũng thích .

Em rất rất nhiều, không tin có thể sờ vào ngực em.

Cô có thể em không?”

 

Mặt tôi không chút thay đổi rút tay về, lời đến bên miệng, rồi lại do dự.

Cố Hoài An mặt mày đen sì, kéo tôi vào lòng ôm chặt, kích thích Tưởng Vân tức giận:

"Tống Ngọc thầm thương trộm nhớ tôi ba năm rồi, ấy là vợ tôi, tôi là chồng ấy.

Cả đời này, ấy chỉ một mình tôi.

Còn về phần cậu, ấy từ trước đến nay chỉ coi cậu như một đứa trẻ.

Sự thích nông nổi của cậu chỉ khiến người ta ghê tởm!"

 

Lời của ta như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào tim Tưởng Vân.

Tưởng Vân lùi lại hai bước, khuôn mặt trắng bệch hỏi tôi:

"Là thật ư?"

 

Tôi gật đầu nhẹ nhàng.

Tôi không giỏi từ chối người khác, sợ rằng họ sẽ buồn vì tôi.

, tôi do dự.

Nhưng Cố Hoài An đã thay tôi kẻ ác.

Hai mắt Tưởng Vân ửng đỏ, quay người bỏ chạy.

 

Tôi nhặt cặp sách của cậu ấy lên, nhắc nhở cậu ấy.

Nhưng lại thấy bên trong có đặt một bó hoa.

Là hoa tulip, loại hoa tôi thích nhất.

Trên tấm thiệp, viết "Chúc giáo Tống sinh nhật vui vẻ."

 

Sống mũi tôi cay cay.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, sinh nhật đầu tiên trong đời của tôi.

Lại do một chàng trai tổ chức cho.

 

"Chỉ là vài bông hoa héo úa mà thôi, có gì đáng quý đâu.

Em thích, bảo người ta chở cả xe hoa đến cho em."

Cố Hoài An với giọng điệu không hài lòng.

Anh ta hoàn toàn quên mất rằng, vào ngày sinh nhật tôi.

Tôi đã bảo ta mua cho tôi một bó hoa tulip khi về nhà.

Anh ta lại khinh thường với tôi rằng ta không thích hoa, ta bị dị ứng phấn hoa. 

 

Nhưng ngay sau đó, vào Ngày lễ Tình nhân, ta đã bay đến Úc, ôm bó hoa hồng 999 bông để lấy lòng Lý Duyệt.

 

Tôi không xứng đáng ta mua cho dù chỉ là một bông hoa ven đường.

Nhưng Lý Duyệt lại xứng đáng ta dành hết tâm tư cảm, vượt qua sở thích để lấy lòng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...