Ánh mắt Thẩm Thanh Âm khẽ dao , rơi vào trầm lặng.
Mạnh Vân Xuyên tưởng giận, vội vã xin lỗi:
“Xin lỗi nhé, tớ lỡ lời rồi… Tớ không nên lấy chuyện này ra để ép cậu.”
“Nếu cậu không muốn quay lại cũng không sao, bây giờ giao thông thuận tiện như , tớ vẫn có thể thường xuyên…”
Chưa hết câu, Thẩm Thanh Âm đã ngắt lời:
“Được, tớ đồng ý.”
“Hả?”
Niềm vui đến quá bất ngờ, Mạnh Vân Xuyên nhất thời không kịp phản ứng.
“Tớ là tớ sẽ quay về. Tớ đã đồng ý với thầy sẽ ở lại trường tiếp tục học.”
Nghĩ một lúc, lại thêm:
“Tớ đã mua vé máy bay về ngày mai rồi.”
Nghe đến đây, ánh mắt Mạnh Vân Xuyên vốn đang u ám lập tức bừng sáng trở lại.
Anh hôn lia lịa vào camera điện thoại, rồi lưu luyến mãi mới chịu kết thúc cuộc gọi video.
Khi Thẩm Thanh Âm đến biệt thự cũ của nhà họ Cố, đã thấy đèn lồng đỏ treo đầy trước cổng.
Cửa lớn cũng dán chữ “Hỷ” đỏ chói.
Mấy người giúp việc trong nhà đang vui vẻ ôm hộp bánh cưới, rôm rả.
Thấy xuất hiện, ai nấy đều ngạc nhiên:
“Cô Thanh Âm, về nước rồi sao?”
Nghe tiếng ồn, ba của Cố Trạch cũng từ trên lầu vội vã bước xuống.
“Thanh Âm, con về rồi!”
“Có phải con nghe tin con và chị dâu sắp cưới nên về để dự lễ cưới của họ không?”
Thẩm Thanh Âm mỉm , đáp nhẹ:
“Chú Cố, trường cho nghỉ mấy ngày nên con tranh thủ về thăm .”
“Đợt nghỉ này cũng ngắn, nên mai con quay lại rồi.”
Nghe mai sẽ đi, vẻ mặt ba Cố đầy tiếc nuối, ông nắm chặt tay :
“Gấp sao? Không thể xin nghỉ thêm vài ngày à?”
“Anh con cuối cùng cũng chịu kết hôn rồi, là em thì con cũng nên tham dự lễ cưới chứ!”
Ba Cố đâu hay biết chuyện giữa họ.
Trong mắt ông, Thẩm Thanh Âm và Cố Trạch chỉ đơn giản là em thân thiết.
Vì ông luôn thấy vui vẻ và hài lòng với cảm giữa họ.
Thẩm Thanh Âm lắc đầu, giọng nhẹ nhàng:
“Thôi ạ, con không dự đâu, việc học quan trọng hơn. Hôm qua thầy con còn gọi điện giục con về gấp.”
Ba Cố thở dài:
“Vậy cũng , con phải chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Nếu bên đó có chuyện gì khó khăn thì cứ gọi cho con.”
“Nếu thấy quá mệt mỏi thì quay về nước luôn cũng , và con nuôi con cả đời.”
Như sực nhớ ra điều gì, gương mặt ông bỗng tươi rói:
“À đúng rồi, Thanh Âm, con chưa biết nhỉ? Con lên chức rồi đấy.”
“Chị dâu con tháng trước sinh một bé , gương mặt y hệt con hồi nhỏ.”
“Lúc đó định gọi báo cho con, con con đang bận học, không muốn phiền.”
Ba Cố đâu biết, thật ra Cố Trạch cố giấu chuyện này.
Vì sợ Thẩm Thanh Âm biết sẽ tìm vợ con chuyện.
Ánh mắt Thẩm Thanh Âm cụp xuống, giấu đi tia giễu cợt trong đáy mắt.
Cô lấy từ túi xách ra một chiếc khóa vàng, đưa cho ba Cố.
Đây là món quà đã ghé trung tâm thương mại mua trên đường đến đây.
“Chú Cố, đây là quà của con tặng cho cháu . Nhờ chuyển lời giúp con đến con — chúc ấy và chị dâu hạnh phúc viên mãn, gia đình ba người trọn vẹn đong đầy.”
Ba Cố nhận lấy khóa vàng, vui mừng không tả:
“Tốt quá! Con bé Thanh Âm của chúng ta thật có lòng.”
“À mà này, nếu con gặp cậu thanh niên nào tốt, cứ dẫn về cho và con xem mắt.”
“Anh con giờ thì yên tâm rồi, còn chuyện của con thì vẫn mong chờ đấy nhé!”
“Trước khi chết, nhất định phải thấy con kết hôn sinh con, nếu không xuống dưới còn mặt mũi nào gặp ba mẹ con nữa.”
Không hiểu sao, hình ảnh Mạnh Vân Xuyên lại bất chợt lướt qua trong đầu Thẩm Thanh Âm.
Tai hơi nóng lên, vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng nắm tay lại và đáp:
“Chú Cố, hôm nay là ngày vui, đừng mấy chuyện không may như .”
“Nếu sau này con thật sự có trai, nhất định sẽ dẫn về cho gặp.”
Ba Cố vội vàng vỗ nhẹ miệng mình:
“Là lẩm cẩm linh tinh rồi.”
“Nghe con chị dâu con với con là thân, chẳng trách ngay lần đầu tiên gặp ấy đã thấy quý mến, đúng là một tốt!”
“Lần trước con ốm, ấy ở bên chăm sóc không rời nửa bước. Tháng trước sinh con, con đứng ngoài phòng mổ lo đến mức suýt khóc.”
“Nhìn hai đứa nó cảm như , trong lòng cũng mừng lắm!”
Nghe ba Cố thao thao kể về những kỷ niệm ngọt ngào giữa Cố Trạch và Trình Viên Viên, dù đã quyết tâm buông bỏ, lòng Thẩm Thanh Âm vẫn nhói lên từng đợt như kim châm.
Nhưng cảm giác đau đó… không phải vì Cố Trạch.
Cô chỉ thấy tiếc cho chính mình.
Ngoài ra, chẳng còn cảm gì nữa.
Mười năm Cố Trạch, để buông tay… chỉ mất hai ngày.
Cô không biết mình nên thấy nhẹ nhõm hay nên thấy đáng buồn.
Đang định kiếm cớ rời đi thì bất ngờ Cố Trạch và Trình Viên Viên quay trở lại.
Trình Viên Viên đang bế đứa bé trên tay, vết tát trên mặt gần như đã mờ hẳn.
Cố Trạch liếc Thẩm Thanh Âm một cái lạnh tanh, chỉ chào qua loa với ba Cố rồi lập tức đưa Trình Viên Viên lên lầu.
Ba Cố giận dữ hét lên:
“Cố Trạch! Em con vất vả lắm mới về thăm nhà, con lại tỏ thái độ như sao? Con bé còn đặc biệt mua khóa vàng tặng con con đấy!”
Nói rồi, ông chau mày đầy khó hiểu:
“Hôm nay con sao thế nhỉ? Trước đây không phải cảm giữa hai đứa rất tốt sao?”
Nghe ba Cố nhắc , Thẩm Thanh Âm cũng chợt nhớ lại những chuyện năm xưa.
Khi ấy, còn chưa giới thiệu Trình Viên Viên cho Cố Trạch. Trong mắt lúc đó, chỉ có mình .
Khi còn học cấp ba, đã là sinh viên đại học.
Biết tan học muộn, lần nào cũng đưa về tận nhà rồi mới quay lại ký túc xá.
Vì , bị quản lý ký túc bắt không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn suýt bị thông báo toàn trường.
Nhà họ Cố không thiếu tiền, ba Cố luôn dạy con sống tiết kiệm, nên quản lý tiền tiêu vặt của Cố Trạch rất nghiêm.
Thế mà chỉ để mua tặng một sợi dây chuyền kim cương, đã chịu cảnh ăn mì gói suốt nửa năm.
Khi vào đại học, Cố Trạch còn dùng số tiền kiếm đầu tiên mua cho một căn hộ nhỏ gần trường — một nơi chỉ thuộc về riêng .
Anh từng với :
“Thanh Âm, trong lòng , em quan trọng hơn tất cả mọi thứ.”
Thẩm Thanh Âm chưa từng nghi ngờ sự chân thành của khi những lời đó.
Nhưng cũng hiểu rõ — Cố Trạch của hiện tại… đã không còn là chàng trai nhiệt huyết ngày ấy nữa.
Họ… cuối cùng vẫn đi về hai hướng khác nhau.
Thấy có vẻ không vui, ba Cố liền gợi ý dẫn đi xem cháu bé một chút cho khuây khỏa.
Thẩm Thanh Âm không đành từ chối sự nhiệt của ông, cũng sợ ông nhận ra điều gì nên đành đi theo.
Vừa bước vào phòng trẻ, Cố Trạch và Trình Viên Viên đang nô với đứa bé.
Thấy Thẩm Thanh Âm bước vào, nụ trên mặt Cố Trạch lập tức biến mất.
Còn Trình Viên Viên thì như chưa có chuyện gì xảy ra, vui vẻ chào hỏi ba Cố và .
Ba Cố kéo Thẩm Thanh Âm lại gần xe nôi, phấn khởi :
“Thanh Âm, lại đây xem cháu con đi, đáng lắm!”
Nói rồi, ông lấy từ túi ra chiếc khóa vàng và đặt vào tay đứa bé:
“Bé ngoan, đây là quà gặp mặt do tặng đấy, con có thích không nào?”
Không ngờ, ngay giây sau, Cố Trạch liền giật lấy khóa vàng từ tay đứa bé — rồi thẳng tay ném thẳng về phía Thẩm Thanh Âm.
Ánh mắt Cố Trạch đầy cảnh giác Thẩm Thanh Âm, cứ như thể món tặng không phải là một chiếc khóa vàng, mà là một liều thuốc độc.
Phản ứng theo bản năng ấy của … lại một lần nữa xé toạc trái tim Thẩm Thanh Âm.
Cô bật tự giễu:
“Xem ra, không thích món quà em tặng rồi.”
Ba Cố giận đến mức cầm luôn cây gậy bên cạnh, đánh mạnh một cái vào người Cố Trạch.
“Thằng khốn! Hôm nay cậu bị sao hả? Thanh Âm có lòng tặng quà cho con cậu, mà cậu lại đối xử với con bé như thế? Cậu còn xứng là nó không?!”
Trình Viên Viên vội vàng bước lên hòa giải:
“Bố, bố bớt giận đi ạ, Trạch không cố ý đâu.”
“Mấy hôm trước, bé con lỡ ngậm phải đồ bẩn, bị tiêu chảy hai ngày liền nên Trạch mới lo lắng quá mà hành như .”
“Thanh Âm, thật sự xin lỗi nhé, đừng giận cậu nữa.”
“À đúng rồi, cậu vẫn chưa biết tên của bé nhỉ? Con bé tên là Cố Nhất Nhất, là do Trạch tự đặt đấy!”
“Lúc đầu tớ còn cái tên này đơn giản quá, Trạch cứ khăng khăng bảo Nhất Nhất là bảo bối duy nhất của ấy sau này. Haiz, chưa cưới mà chồng đã bị con cướp mất rồi.”
Bạn thấy sao?