Tặng Nàng Vạn Dăm [...] – Chương 7

Ta cúi đầu thổi bong bóng dưới suối nước nóng. Viên Thống ngồi yên trên bậc đá bên suối nước nóng, rắc cánh hoa xuống nước.

Hắn ta dùng chức quan của phụ thân ta đổi lấy mạng sống của Hoàng hậu.

Ta đồng ý.

10

Thực ra Hoàng hậu giả vờ rất giỏi, giỏi hơn cả mẫu thân ta. Nhưng bà ta không buông bỏ cảm của mình, mẫu thân ta là vì có ta nên không thể không bị giam hãm, mẫu thân ta chọn để ta thoát khỏi cuộc đời bất công. Hoàng hậu cam tâm nguyện bị giam hãm, bà ta Hoàng thượng sâu đậm, không thể chịu đựng sự trăng hoa của Hoàng thượng, lại không chịu buông tay.

Bà ta chọn cách những nữ tử khác bị thời đại này giam cầm, cho đến khi hậu cung trở nên trống không. Bà ta bắt đầu truyền đạt khái niệm một đời một kiếp một đôi người cho các Hoàng tử Công chúa.

Nói thật, Hoàng hậu độc ác hơn tất cả mọi người trong triều đại này. Cái ác của bà ta giống như cái ác của trẻ con, có một bộ logic riêng của mình, ngây thơ mà tàn nhẫn.

Bà ta chỉ lo mình có phải là người đặc biệt duy nhất hay không, muốn thê tử duy nhất của Hoàng thượng, những đứa trẻ bị bà ta mẫu thân kia, cũng chỉ có duy nhất một người mẫu thân.

Bà ta cũng sợ trên đời sẽ xuất hiện một người xuyên không khác sẽ cướp đi quyền lợi địa vị mà bà ta có , bà ta muốn người đặc biệt nhất. Vì khi bà ta phát hiện có thể mẫu thân ta cũng là người xuyên không, bà ta đã cho nha hoàn của mình vào phủ, cũng chính là Hương di nương sau này.

Hương di nương thừa dịp mẫu thân ta đang mang thai mà xen vào, mang thai Diệp Ngôn Tịch, bọn họ vốn muốn khiến mẫu thân ta một xác hai mạng không thành công. Chỉ đợi đến khi phụ thân ta cũng chán ghét mẫu thân ta, bọn họ mới mẫu thân ta.

Trước khi chết, Hương di nương bị ta hành hạ đến thoi thóp, thực sự không chịu nổi, thở hắt ra hơi thở cuối cùng mới cho ta biết kẻ chủ mưu là Hoàng hậu.

Hương di nương chết không nhắm mắt.

Ta nghĩ, có lẽ bà ta cũng căm hận Hoàng hậu, xét cho cùng thì bà ta cũng là một nạn nhân.

Kỳ thật Hương di nương một vị hôn phu thanh mai trúc mã, khi sắp rời cung đã bị Hoàng hậu ép gả cho phụ thân ta thiếp.

Nhưng bà ta đã chết mẫu thân của ta, bà ta đáng chết! Hoàng hậu cũng đáng chết!

Hoàng hậu trước mặt ta chưa từng cố ý che giấu thân phận xuyên không của mình.

Khi ta vào cung, đứng lặng lẽ bên cạnh mài mực cho Hoàng hậu, bà ta ném một hạt hồ đào, trúng ngay giữa trán ta. Bà ta hỏi ta: "Ngươi có tức giận không, có oán hận ta đối xử với ngươi như không?"

Ta quỳ xuống đất dập đầu: "Quân thần tôn ti khác biệt, thiếp không dám."

Hoàng hậu lười biếng mở miệng: "Ngươi thật biết phép tắc, mẫu thân ngươi chưa từng dạy ngươi bốn chữ người người bình đẳng sao? Để ngươi tự coi thường bản thân như ."

"Ngươi cam tâm thiếp cho người khác, mà không tìm kiếm một đời một kiếp một đôi người sao?"

Ta nghĩ về những lời Hoàng hậu đã lúc đó, rồi về phía một người sắp chết là bà ta.

Ta đưa tay nắm chặt khuôn mặt đang chảy máu từ bảy lỗ của Hoàng hậu, sức mạnh lớn đến mức như muốn bóp nát xương sọ của bà ta.

"Nương nương, người người bình đẳng không phải là như ngươi đâu, cái mà ngươi một đôi người chỉ là để hưởng thụ người đặc biệt duy nhất mà thôi. Sai lầm lớn nhất của ngươi, chính là nhầm người không nên ."

Bà ta vẫn còn một hơi thở cuối cùng, đợi đến khi ta xong câu cuối cùng mới chết.

Ta khẽ : "Nếu ngươi có thể thực hiện chữ bình đẳng mà ngươi , thì đã không trúng độc ta bỏ vào trong mực. Ngươi cũng sẽ không tra tấn một nữ tử không ngừng chìm nổi theo sóng thời đại như ta như . Ngươi đã hòa nhập vào triều đại này. Còn ta, sẽ hoàn thành tâm nguyện xưa của ngươi."

Toàn thân bà ta co giật một cái, như thể đang phản bác lại ta.

Hoàng hậu đã chết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...