Tang Lam – Chương 6

17.

Ta và Thích tướng quân đuổi tới hoàng cung, sắc trời đã mờ mờ sáng.

Thái tử và Tam hoàng tử vẫn đang giằng co.

Ngựa ra vào hoàng cung như chỗ không người.

Khắp nơi đều là thi thể và máu tươi, tố cáo sự thảm kịch trong hoàng cung.

Trước cung Chiêu Đức tiếng hò hét và tiếng binh đao vẫn chưa ngừng.

Ta chào hỏi với Thích tướng quân rồi lui lại về sau cho người có chuyên môn xử lý công việc.

Không tới nửa giờ, Thái tử và Tam hoàng tử đều bị vây giữ.

Tang Kỳ La lại lần nữa quỳ bò dưới chân ta.

Bây giờ nàng ta đã không còn cao quý duyên dáng như mấy ngày trước nữa, đôi mắt đỏ ngầu hỏi ta.

[Tang Lam, sao lại là ngươi, Tam hoàng tử đâu?]

Hà Diệp chán ghét kéo ta về sau hai bước, không vui :

[Tiểu thư, người tránh xa nàng ta một chút, nàng ta không có lòng tốt.]

Tang kỳ La như không nghe thấy, ánh mắt trống rỗng, bất lực.

[Tại sao ngươi vẫn may mắn như ?]

[Tang Lam sao ngươi không chết đi! Ta mới là Hoàng hậu! Ta mới là nữ tử tôn quý nhất Đại Khánh!]

[Sao lại là ngươi! Ta rõ ràng đã chọn tam hoàng tử, sao lần này người thắng vẫn là ngươi?]

Hôm nay tâm trạng ta tốt, nhẫn nại cúi người giải thích cho nàng ta.

[Muội muội tốt của ta, ngay từ đầu ngươi đã sai rồi, bất luận ta lựa chon ai ta cũng đều thắng.]

[Vì cho dù kiếp này hay kiếp trước, ta đều chưa từng nghĩ tới đem vinh nhục bản thân giao vào tay người khác.]

[Những điều này ngươi không bao giờ hiểu.]

Ánh mắt nàng ta trở nên hung dữ, rút chiếc trâm vàng hung hăng đâm mạnh về phía ta.

[Vậy ngươi chết đi!]

[Chúng ta lại trùng sinh lần nữa, lần này ta nhất định sẽ thắng ngươi!]

Đáng tiếc, không còn cơ hội nữa.

Thích tướng quân bay lên đá nàng ta ra xa mấy thước, nàng ta đau đến co ro trên đất.

Qua hồi lâu, đột nhiên trở nên điên loạn, ha ha.

[Tang Lam, ngươi thắng thì thế nào, Thái tử phi tần vô số, sớm muộn cũng sẽ chán ghét ngươi!

[Ta nguyền rủa ngươi thân bại danh liệt, chết không toàn thây!]

Ta xoa xoa trán, muội muội này của ta thật quá ngu ngốc, đến giờ vẫn không nhận rõ hình.

[Thái tử?]

[Kỳ La, người nào với ngươi người thắng cuối cùng là Thái tử?]

[Sau ngày hôm nay, thiên hạ Đại Khánh sẽ là của Trưởng công chúa.]

[Còn có ------] Ta cúi người bóp lấy mặt nàng ta.

[Bây giờ, ngươi nên gọi ta là Đại nhân!]

Ta nhẹ nhàng hất tay, nàng ta ngã mạnh xuống đất, đầu đập vào vách đá, ngất đi.

Ta tiến lên vài bước lần nữa cúi người trước mặt nàng ta.

[Muội muội ngươi có biết không, nếu không phải ta hỗ trợ Tam hoàng tử đấu với Thái tử, các ngươi căn bản không sống tới lúc vào cung.]

Nhưng nàng ta không thể nghe thấy.

18.

Khi binh lính áp giải Tam hoàng tử đi qua, hắn chằm chằm vào ta.

[Hoàng tẩu, ta rất hối hận lúc đầu không kiên quyết lấy ngươi.]

Ta chỉ .

[Ta cũng rất hối hận lúc đầu giúp ngươi.]

Ta là kiếp trước, hắn là kiếp này.

Ánh bình minh bắt đầu ló dạng, ánh nắng vàng óng chiếu rọi, những cung điện nối tiếp nhau khoác một màu vàng xanh.

Ta nhấc kiếm của Tam hoàng tử lên, đâm mạnh vào ngực Tam hoàng tử.

Kiếp trước hắn tặng ta dao găm, kiếp này ta trả hắn trường kiếm.
Từ nay không ai nợ ai.

Khi Trưởng công chúa phái người hỏi ta xử lý Thái tử và phủ thái phó thế nào.

Ta trả lời bốn chữ: [Nghe theo ý quân].

Làm thần tử, càn rỡ một lần là đủ rồi.

Không thể việc gì cũng vượt quyền không biết chừng mưc.

Vết máu trên cây liễu, từ giờ Thân tới giờ vẫn chưa khô.

19.

Mùa xuân năm Thanh Lịch thứ ba mươi bảy, nữ đế lên ngôi, đổi tên nước thành Hi.

Có nghĩa là tươi sáng, thịnh vượng.

Nữ đế vỡ những quy tắc cũ, bổ nhiệm tiền thái tử phi Tang Lam tể tướng, tạo tiền lệ cho nữ tử quan trong triều đình.

Nữ đế đăng cơ thúc đẩy những chính sách mới lựa chọn nhân tài, người có đức hạnh.

Không phân biệt nam nữ, xuất thân đều có thể vào triều quan, phong hầu ban tước.

Ta theo bên cạnh nữ đế, cùng nàng thúc đẩy chính sách mới, cải cách tư tưởng, thành lập trường học cho nữ tử.

Để nữ tử không chỉ là công cụ hôn nhân mà còn chủ cuộc sống của mình.

Chỉ trong vòng ba năm, quốc phong đã thay đổi mạnh mẽ, hủ tục cũ kỹ hủ bại không còn, toàn bộ nhà Hi thịnh vượng.

Dần dần trong triều không chỉ còn có mỗi ta là nữ quan.

Biên cương xuất hiện nữ tướng, khoa học có nữ thám hoa.

Lại qua mười năm, học trò của ta đã rộng khắp thiên hạ, nữ tử đã đỡ nửa bầu trời.

Ta xin nữ đế từ chức, cả hai đời ta đều vây hãm trong tường cung, kiếp này ta đã hoàn thành sứ mệnh, ta muốn đi thế giới bên ngoài.

Nữ đế từ trước tới nay đều bao dung ta lại do dự.

Một ngày trước khi đi, ta cùng nữ đế nâng cốc chúc mừng.

Uống đến cuối, hai chúng ta đều có chút say.

Nàng lần đầu cho ta chuyện hòa thân năm đó.
[Sau Ninh An còn có đồng cỏ, từ đồng cỏ thẳng về phía bắc, vượt qua những ngọn núi phủ đầy tuyết, ngươi sẽ đến sa mạc vô tận. Khi đó người dân nước Liêu rất thích cưỡi ngựa trên thảo nguyên, nghe xa hơn về phía bắc có một vùng nước rộng lớn vô biên....]

[Tang Lam, e rằng đời này trẫm sẽ không bao giờ thấy những cảnh tượng này nữa, ngươi hãy xem giúp ta nhé.]

Ngày ta đi, là một ngày xuân nắng đẹp, Nữ đế không đến tiễn ta.

Khi ra khỏi thành, ta vẫy tay ra sau, không quay đầu.

Ta biết trên tường thành nhất định có một màu vàng sáng, đang đưa ta đi xa.

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...