Tặng Cho Hắn Một [...] – Chương 1

Anh ta nói: "Chiêu Chiêu, đợi tốt nghiệp, nhất định sẽ cho em cuộc sống tốt đẹp, rước em về nhà một cách vẻ vang."

Tôi đã tin, ngốc nghếch đi thêm nuôi ta học hết đại học, còn bản thân lại thành một bà vàng vọt.

Ngày tốt của ta đã đến, dâu là tiểu thư giám đốc nhà máy trẻ trung xinh đẹp, xe cưới xếp thành hàng dài.

Ngày tốt của tôi cũng đến rồi, tôi lái một xe tải chở đầy phân bón tồn kho, đến góp vui cho đám cưới của ta một chút.

1.

Tấm thiệp mời màu đỏ rực mạ vàng, như một cái tát vang dội, quất mạnh vào mặt tôi.

Chú rể: Trần Chí Viễn.

Cô dâu: Tôn Lộ Lộ.

Địa điểm tổ chức hôn lễ: Khách sạn Cẩm Tú Thiên Đường.

Chú rể trên thiệp mời, là trai tôi đã bảy năm, dùng mồ hôi nước mắt nuôi ta học bốn năm đại học.

Hay nói đúng hơn, là trai cũ.

Ngón tay siết chặt đến trắng bệch, mép thiệp mời gần như bị tôi bóp nát.

Bảy năm trước, Trần Chí Viễn cầm trên tay tờ giấy báo trúng tuyển đại học danh tiếng duy nhất của thành phố nhỏ chúng tôi, khóc như một đứa trẻ trước mặt tôi.

"Chiêu Chiêu, học phí đắt quá, bố mẹ ..."

Tôi ôm ta, vỗ về tấm lưng ta: "Chí Viễn, đừng sợ, có em đây rồi. Anh cứ đi học, em sẽ đi nuôi ."

Anh ta mắt hoe đỏ, nghẹn ngào thề thốt: "Chiêu Chiêu, đợi tốt nghiệp, nhất định sẽ cho em cuộc sống tốt đẹp, rước em về nhà một cách vẻ vang!"

Tôi đã tin.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tang-cho-han-mot-xe-phan/chuong-1.html.]

Ở thành phố nhỏ của chúng tôi, tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào máu. Bố mẹ tôi sớm đã nói, con học nhiều gì, lấy chồng sớm mới là điều nên .

Tôi tốt nghiệp cấp ba, điểm số vốn có thể đỗ một trường cao đẳng tốt, tôi đã từ bỏ.

Vì lời hứa của Trần Chí Viễn, vì cái gọi là tương lai của chúng tôi.

Tôi đến thành phố lớn, nơi ta học đại học.

Ban ngày tôi bưng bê ở nhà hàng, tối đến chợ đêm bán hàng rong, cuối tuần còn tìm việc lặt vặt ở công trường, nấu cơm cho công nhân, khuân vác đủ thứ.

Lúc khổ nhất, một ngày tôi chỉ ngủ bốn tiếng.

Mùa đông tay chân nổi đầy mụn nước do giá rét, mùa hè bị nắng thiêu đến lột da.

Nhưng tôi chưa bao giờ than khổ với Trần Chí Viễn một lời.

Mỗi lần ta hỏi, tôi đều cười nói: "Không vất vả đâu, Chiêu Chiêu giỏi lắm!"

Anh ta cầm tiền sinh hoạt phí tôi đưa, sống như cá gặp nước ở trường đại học, là cán bộ hội sinh viên, là học trò cưng trong mắt giảng viên.

Còn tôi, trong sự lao lực ngày qua ngày, da dẻ trở nên thô ráp, khóe mắt cũng sớm xuất hiện nếp nhăn.

Bảy năm, đời người có mấy lần bảy năm chứ?

Tôi từ một căng tràn sức sống, đã trở thành một người phụ nữ bị cuộc sống bào mòn đến mất đi vẻ rạng rỡ.

Còn ta, Trần Chí Viễn, mặc vest hàng hiệu, sánh bước bên tiểu thư giám đốc nhà máy trẻ trung xinh đẹp, sắp bước vào lễ đường hôn nhân.

Tôi là cái gì chứ?

Một hòn đá lót đường dùng xong rồi vứt?

Một con ngốc bị vắt kiệt hết giá trị?

Lồng n.g.ự.c như bị một tảng đá lớn đè nặng, ngột ngạt đến không thở nổi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...