9
Tôi không tin.
Bàn tay trắng trẻo sạch sẽ của cậu ấy thì có thể mạnh đến mức nào chứ?
Tạ Tinh Nguyên mở rộng năm ngón tay, khẽ: "Muốn thử không?"
Tôi bán tín bán nghi nắm lấy tay cậu ấy, bắt đầu lần đầu tiên trong đời thi đấu vật tay.
Rất dễ dàng... tôi thắng.
Có chút ngượng ngùng.
Tạ Tinh Nguyên chằm chằm vào lòng bàn tay mình, đôi lông mi khẽ rung .
Đôi tai cậu ấy bị mặt trời chiếu vào đỏ bừng lên.
Chắc cậu ấy bị đả kích rồi.
Tôi vắt óc nghĩ cách an ủi người của mình.
"Hay là chúng ta thi lại lần nữa, có lẽ vừa nãy cậu chưa chuẩn bị kỹ."
"Cầm An Tâm, em tốt quá."
"Chúng ta là mà, cậu có thể gọi tôi là An Tâm."
"Được," cậu ấy thuận miệng theo, nắm tay tôi và , "An Tâm, thi lại lần nữa nhé."
...
Cả buổi chiều, chúng tôi cứ thi lại hết lần này đến lần khác.
Lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.
Đôi tai của Tạ Tinh Nguyên còn đỏ hơn nữa.
Tôi mới nhận ra, mới của tôi có tính hiếu thắng quá.
—-----
Buổi tối, tôi xuống chơi với Mèo Đen một lúc.
Chợt nhớ mình có bánh trứng nên muốn đem cho Tạ Tinh Nguyên một ít.
Lúc lên lấy, tôi gặp Bạch Triết.
Anh ta có vẻ như đã đợi tôi ở cửa.
Đôi mắt đen thẳm của ta dừng lại trên những chiếc bánh trứng.
Giọng đầy mỉa mai.
"Em đúng là, kết với ai thì cũng toàn tâm toàn ý với người đó nhỉ."
"Ngốc đến phát chán."
Trước đây mỗi khi cãi nhau, Bạch Triết tôi ngốc, tôi giả vờ không để tâm, trong lòng lại rất buồn.
Nhưng bây giờ —
Tôi cảm nhận lại cảm của mình.
Giống như ném một quả táo thối xuống đại dương bao , nó nhanh chóng bị nước biển nhấn chìm.
Chẳng có gì gợn sóng cả.
"Chuyện của tôi không liên quan đến ."
Ánh mắt Bạch Triết bừng lên ngọn lửa giận dữ.
"Cầm An Tâm, em dám đi!
"Nếu hôm nay em đi, chúng ta sẽ không còn là nữa."
Tôi cảm thấy thật khó tin.
Anh ấy mất trí nhớ rồi sao?
Chúng ta vốn đã không phải là mà.
Khi cánh cửa thang máy khép lại, Bạch Triết sụp vai xuống, cả người chìm trong bóng tối c//hế//t chóc.
May mà bánh tart trứng vẫn còn ấm.
Tạ Tinh Nguyên cầm bánh tart, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay tôi.
Cậu ấy chằm chằm vào vết đỏ trên cổ tay tôi, ánh mắt sắc lạnh.
"Chuyện gì xảy ra ?"
Tôi lắc đầu, không muốn để Tạ Tinh Nguyên dính vào.
Bạch Triết điên lắm, ta sẽ bè của tôi.
"Đợi tôi một lát."
Tạ Tinh Nguyên nhanh chóng chạy ra ngoài khu chung cư, rồi quay lại với một túi thuốc.
"Về nhà bôi thuốc, sáng và tối mỗi ngày, biết chưa?"
Cậu ấy lẩm bẩm đọc hướng dẫn sử dụng thuốc.
Vì chạy quá nhanh nên trán cậu ấy đổ mồ hôi lấm tấm.
Dưới ánh đèn đường vàng ấm, những giọt mồ hôi lấp lánh như những viên ngọc nhỏ.
Những giọt ngọc rơi tí tách vào trái tim tôi, nóng đến nỗi khiến nhịp thở của tôi lỡ một nhịp.
—---
Trong tiết học buổi sáng, Tạ Tinh Nguyên xuất hiện trong lớp.
Thầy chủ nhiệm bực bội : "Chỉ còn một chỗ trống, ngồi đó đi."
Đó là chỗ ngồi gần thùng rác nhất, không ai muốn ngồi nên bị bỏ trống.
Tạ Tinh Nguyên không chút phàn nàn, tùy tiện ném cặp lên bàn.
Cậu ấy ngẩng đầu tôi, mắt cong cong.
Có người hỏi sao cậu ấy chuyển đến lớp chúng tôi.
Tạ Tinh Nguyên xoay bút trong tay, hờ hững đáp: "Nghe lớp này có truyền thống bắt nạt học sinh ngoại trú, tôi đến kiểm chứng chút."
Cán sự thể dục ha hả.
"Tin đồn không đúng đâu, lớp chúng tôi rất đoàn kết mà.
"Bạch Triết, cậu đi, đúng không?"
Bị gọi tên, Bạch Triết còn chưa kịp trả lời, Tạ Tinh Nguyên đã nháy mắt: "Bạch Triết là ai?
"Là cậu lần trước thua bóng rổ đến nỗi tức giận không chịu nổi à?"
Cả lớp im bặt.
Ánh mắt mọi người lén lút về phía Bạch Triết.
Bầu không khí căng thẳng giữa hai người họ ai cũng nhận ra.
May mà tiếng chuông vào lớp vang lên kịp thời.
Kết thúc giờ học, tôi lập tức kéo Tạ Tinh Nguyên chạy ra ngoài.
Cậu ấy bị tôi kéo đi, có vẻ không hài lòng lắm.
"Tạ Tinh Nguyên, sao cậu lại đột nhiên chuyển sang lớp chúng tôi?"
Cậu ấy không gì, chỉ tôi .
Trong lòng tôi thoáng qua một dự đoán.
Nhưng nghĩ có vẻ tự luyến quá.
Tôi đành quay mặt đi: "Cậu vẫn nên trở về trường cũ đi, sắp thi đại học rồi."
Tôi không muốn cậu ấy bị Bạch Triết trút giận vì tôi.
Tạ Tinh Nguyên nghiêng người lại gần, gương mặt đầy vẻ vô tội.
"Bố mẹ tôi ly hôn từ nhiều năm trước.
"Trước kỳ thi đại học, tôi muốn đến trường nơi bố tôi dạy để cảm nhận chút cha con, Cầm An Tâm, điều này không sao?"
Hóa ra là à.
Quả nhiên tôi tự suy diễn quá rồi.
"Chuyện này đương nhiên là ."
Thầy chủ nhiệm và mẹ của Tạ Tinh Nguyên đã ly hôn, hơn nữa không ai trong trường biết rằng Tạ Tinh Nguyên là con trai của thầy chủ nhiệm.
Khi tôi cùng Tạ Tinh Nguyên quay lại lớp, không ít người chằm chằm vào chúng tôi.
Đặc biệt là Bạch Triết.
Anh ta tôi như thể muốn khoét một lỗ trên người tôi.
Tạ Tinh Nguyên đứng chắn phía trước.
Cậu ấy liếc lên, như không .
"Bạch Triết, có vẻ cậu thua mà không phục nhỉ."
"Cậu nghĩ rằng cậu thắng thứ tốt đẹp gì sao?" Bạch Triết chế giễu đáp trả.
Tạ Tinh Nguyên nhún vai.
"Bạch Triết, cậu dễ bị tổn thương quá đấy."
Tôi không nhịn , khẽ .
Bạch Triết nắm chặt tay, sắc mặt tối sầm, đầy ác ý.
Bạn thấy sao?