Tặng Cho Em Hoa [...] – Chương 6

 

6

 

Tôi không biết phải an ủi cậu ấy thế nào, chỉ có thể lúng túng khen cậu ấy: "Tạ Tinh Nguyên, cậu và mẹ cậu giống nhau lắm.

 

"Cả hai đều rất dịu dàng, hơn nữa... còn rất đẹp."

 

Tạ Tinh Nguyên mỉm : "Ý là, bố tôi vừa dữ vừa xấu?"

 

Tôi không có ý đó!

 

Thầy chủ nhiệm rất tốt mà.

 

"Không sao, tôi sẽ không với bố đâu."

 

...

 

Cậu ấy tinh quái, vừa đã biết là giỡn.

 

Tôi thả lỏng vai, cũng thoải mái hơn.

 

Có chút ghen tị.

 

Dù mẹ Tạ Tinh Nguyên trách mắng cậu ấy, ánh mắt bà lại tràn đầy lo lắng.

 

Đó là hình ảnh về một người mẹ mà tôi luôn mong ước.

 

Khi mở điện thoại lên, trong lòng vừa hồi hộp vừa tràn đầy mong chờ.

 

Nhưng bố mẹ không gọi cho tôi, cũng không có một tin nhắn nào.

 

Nửa đêm khi trở về nhà, tôi phát hiện có chiếc bánh treo trên tay nắm cửa.

 

Tôi không để ý đến nó.

 

Sau khi đóng cửa lại, tôi nghe thấy tiếng cửa mở nhẹ phía sau.

 

Điện thoại nhận tin nhắn vừa gửi từ Bạch Triết.

 

Anh ta : 【Cầm An Tâm, tôi không hèn hạ đến thế.】

 

【Tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của em nữa.】

 

Tôi ngồi ngẩn ra một lúc.

 

Sau đó xóa Bạch Triết khỏi danh bạ.

 

Rồi mở blog, đăng bức tranh tôi vẽ hôm nay lên mạng.

 

Bà ngoại từng rằng sở thích phải duy trì.

 

Suốt mười năm qua, tôi vẽ mỗi ngày không bỏ sót, và không biết từ khi nào đã có hơn một trăm ngàn người theo dõi.

 

Ban đầu khi bố mẹ đón về, tôi rất hào hứng chia sẻ với họ.

 

Nhưng nhận lại chỉ là một câu : "Mê mẩn trò vô bổ."

 

“Bà ngoại con bảo con đi thi nghệ thuật, bố mẹ đã bàn nhau rồi, gia đình ta không có ai có tài nghệ thuật, đừng dấn thân vào nữa.”

 

Nhưng hôm nay, tôi nhận hơn hai trăm tin nhắn chúc mừng sinh nhật.

 

Thật sự có người thích tranh của tôi.

 

—------

 

Mưa tạnh, trời trong, cầu vồng xuất hiện.

 

Trường học lại có nhiều tin đồn mới.

 

Nghe Bạch Triết cuối cùng đã chấp nhận nữ thần Diệp Yên, có người thấy hai người hôn nhau trong rừng.

 

Cán sự thể dục cầm đầu hò reo, hỏi Bạch Triết xem có thật không.

 

Tôi đang học thuộc lòng bài viết tiếng Anh, bỗng cảm thấy một ánh mắt mạnh mẽ về phía mình.

 

Bạch Triết thu hồi ánh mắt, nhạt.

 

“Đúng , tối nay mời mọi người ăn cơm.”

 

Lại thêm một trận ồn ào.

 

Diêu Gia rút cuốn sổ của tôi: "Cầm An Tâm, Bạch Triết có rồi, chắc cậu đau lòng c//hế//t đi ?"

 

Mọi người cùng hùa theo: "Đúng , quả trứng nhỏ luôn bám đuôi Bạch Triết, tối nay chắc khóc sập Vạn Lý Trường Thành rồi."

 

"Bạch Triết, hay là cậu phúc thu nhận quả trứng nhỏ vợ bé đi?"

 

Bạch Triết ngả người ra sau, nở nụ khinh thường: “Mấy người nghĩ tôi là kẻ nhặt rác sao?”

 

Giữa tiếng chế giễu, tôi đứng lên.

 

Một nam sinh run rẩy : "Cô ấy định đi mách thầy à?"

 

"Không thể nào, ấy chỉ là học sinh ngoại trú, chuyện ra thì người bị đuổi cũng chỉ là ấy thôi!"

 

Tại trường này, học sinh chính quy, học sinh chọn trường và học sinh ngoại trú có sự phân biệt rất rõ ràng.

 

Tôi là học sinh ngoại trú từ quê lên, không thuộc quản lý của giáo viên ở đây.

 

Thầy chủ nhiệm rất tốt, tôi không muốn vì chuyện nhỏ này mà khó thầy.

 

Tôi bước đến trước mặt Bạch Triết.

 

Anh ta ngẩng cao đầu, có vẻ đắc ý.

 

Tôi thẳng vào mắt ta: "Cái bánh sinh nhật gửi hôm qua mới là rác rưởi, hãy nhanh chóng thu hồi nó đi."

 

Bạch Triết sững sờ.

 

Không ngờ một người luôn chịu đựng như tôi lại ta mất mặt.

 

Các nam sinh xung quanh ngạc nhiên, tò mò hỏi vì sao ta lại tặng bánh cho tôi.

 

Mất mặt, sắc mặt Bạch Triết trở nên khó coi.

 

Anh ta đá tung cái bàn, liếc tôi lạnh lùng rồi bỏ đi mà không ngoảnh lại.

 

Những người khác nhau không dám lên tiếng.

 

Bạch Triết bắt đầu công khai âu yếm Diệp Yên khắp trường mà không hề kiêng dè.

 

Dù bị nhà trường nhắc nhở, ta cũng chẳng bận tâm.

 

Cuối cùng, không còn ai liên kết tên tôi với Bạch Triết nữa.

 

Tôi có đủ thời gian để vẽ và học.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...