4
Trong lớp học, máy sưởi rất ấm áp.
Tôi cởi áo bông, để lộ chiếc áo len hồng bên trong.
Trên ngực đính một chiếc ghim hình gấu nhỏ. Cũng là do bà ngoại đan cho tôi.
Cán sự thể dục hét toáng lên đầy phóng đại: “Quang Đầu Cường hôm nay thật ngọt ngào, trông cũng đáng đó chứ.
“Bạch Triết, cậu thấy có phải không?”
Nam sinh bị gọi tên ngước mắt lên, liếc tôi một cái lạnh lùng.
“Liên quan gì đến tôi?”
“Đừng mà, biết đâu ấy cố mặc để cho cậu xem đấy!”
Bạch Triết lật một trang sách, trên khuôn mặt đầy vẻ chán ghét.
Ánh mắt của Diêu Gia lóe lên.
“Hôm nay Diệp Yên cũng mặc màu hồng, Cầm An Tâm, cậu đang bắt chước người khác à?”
“Không phải đâu, hôm nay là sinh nhật mình mà.”
Bà ngoại , sinh nhật nên mặc màu sáng.
Nghe thấy , đám con lên.
“Sinh nhật à, lý do để thu hút người khác không tệ đấy.”
Nhân lúc tôi không để ý, một cậu giật mũ của tôi, quay lại ném cho cán sự thể dục cao to.
Tôi với tay thật dài mà không thể với tới.
Trong tiếng ồn ào, tôi như một hề bị lột sạch quần áo.
“Mẹ kiếp, quả trứng nhỏ màu hồng này c//hế//t mất.”
“Cầm An Tâm đừng cử nào, để tôi đội vương miện sinh nhật cho cậu.”
“Nhưng mà đầu cậu không có tóc, vương miện không kẹp .”
Mấy khúc khích kéo lấy tay tôi, không cho tôi cơ hội giành lại mũ.
Rất nhiều ánh mắt chằm chằm.
Tôi kìm nén sự cay đắng, vô thức về phía người quen thuộc nhất là Bạch Triết.
Giúp tôi đi, không?
Nước mắt chực trào.
Bạch Triết cũng đang tôi, lông mày khẽ nhướng lên.
Tôi đọc khẩu hình miệng của ta: “Cầu xin tôi.”
Toàn thân tôi dường như trong chốc lát đã bị hút hết sức lực.
Tôi không giãy giụa nữa, chậm rãi ngồi trở lại chỗ ngồi.
Với cái đầu trọc, tôi kết thúc tiết học trong những tiếng cợt đầy ác ý.
Sau giờ học, giáo viên chủ nhiệm gọi tôi vào văn phòng.
Thầy chằm chằm vào đỉnh đầu tôi vài giây.
Tôi nghĩ mình sẽ bị phê bình.
Nhưng thầy chỉ cau mày hỏi: “Không lạnh à?”
Tôi bàng hoàng, chưa kịp nghĩ ra cách trả lời.
Thì một chiếc mũ lưỡi trai đã đặt lên đầu tôi.
Thầy chủ nhiệm mặt không chút biểu cảm.
"Con trai tôi mới mua, chưa đội lần nào.
"Hôm nay là sinh nhật à? Ăn mặc rất tươm tất."
Anh khẽ ho một tiếng rồi trao đổi ánh mắt với giáo bên cạnh.
Cô giáo tiếp: "Con mặc màu hồng vẫn đẹp nhất, cũng muốn quay lại tuổi 18 rồi."
Bên trong chiếc mũ lưỡi trai có lớp nhung mỏng, ấm áp.
Tôi rụt rè hỏi thầy chủ nhiệm: "Thầy có thể không với bố mẹ em không ạ?"
Ý tôi là chuyện cạo trọc đầu.
Thầy chủ nhiệm ngạc nhiên: "Bố mẹ em đến giờ vẫn chưa biết à?"
Vâng.
Đã nửa tháng trôi qua rồi.
Nhưng ngày nào tôi cũng đội mũ, bố mẹ thì bận rộn với công việc.
Tôi có thể hiểu .
—------
Buổi tối, bột mì khiến tôi ho liên tục khi đang chuẩn bị ba bát mì trường thọ.
Trong sách có sinh nhật của con cũng là ngày khổ nạn của mẹ.
Vì tôi đã dành dụm tiền tiêu vặt từ lâu để mua quà cho bố và mẹ.
Tôi nhảy chân sáo ra mở cửa.
Không ngờ bị một cái tát đột ngột giáng xuống mặt.
Tôi ngã xuống sàn, khuỷu tay đập vào gạch men, đau nhói.
Chiếc mũ rơi ra.
Nhìn thấy cái đầu trọc của tôi, mẹ nổi trận lôi đình.
"Sao bây giờ con lại gan như ? Không một lời đã cạo trọc đầu, có phải muốn rủa bố mẹ c//hế//t không?
“Trước đây dù con có ngu thì cũng biết điều, không ngờ đến chút ưu điểm này cũng chỉ là giả vờ, mà chúng ta còn đặt bánh kem cho con.”
Chiếc bánh bị ném mạnh xuống đất, hình ảnh bé trên đó bị vỡ tan tành.
"Thôi nào, đừng giận nữa."
Bố ôm lấy mẹ, nhẹ nhàng an ủi.
Khuôn mặt đầy vẻ thất vọng.
"An Tâm, vì con không giỏi giang, bố mẹ chẳng thể ngẩng mặt lên trước đồng nghiệp.
“Nếu con còn tiếp tục không phấn đấu và dối, bố sẽ cân nhắc gửi con về quê.”
Bố mẹ quay về phòng ngủ.
Tôi ngồi đờ đẫn xuống sàn.
Phần thân của chiếc bánh kem bị vỡ toác, lộ ra phần nhân xoài.
Có lẽ bố mẹ đã quên rằng tôi bị dị ứng với xoài.
Tí tách, tí tách.
Mưa ngoài trời hòa cùng nước mắt rơi, nhòe khuôn mặt bé bằng chocolate.
Trông giống tôi quá, vừa xấu xí vừa thảm .
Bạn thấy sao?