2
Bạch Triết đẩy tôi ra rồi trở về chỗ ngồi.
Khuôn mặt ta trầm lặng, không ai dám đến gần.
Bạn nữ ngồi bàn trước là Diêu Gia quay đầu lại, che nửa miệng bằng tay.
“Cầm An Tâm, cậu với Bạch Triết thân lắm à?”
Tôi buồn bã đáp.
“Trước đây, chúng tôi là tốt.”
“Ồ, à,” kéo dài âm điệu, rồi liếc chiếc mũ của tôi.
“Đầu trọc cũng dễ thương đó chứ, tết tóc đuôi sam trông quê mùa quá.
“Đậm chất thôn quê.”
Tôi mím môi, ánh mắt xuống sách vở.
Tôi lớn lên ở một ngôi làng miền núi, sau khi bà ngoại mất, bố mẹ đã đưa tôi về thành phố.
Tôi vẫn giữ phong cách ăn mặc cũ.
Điều này khiến tôi cảm thấy an toàn.
Như thể tôi chưa bao giờ rời xa quê hương, như thể bà ngoại vẫn ở bên tôi.
Bạch Triết biết rõ tôi sợ nhất là bệnh tật.
Bởi vì bà ngoại tôi c//hế//t vì ung thư não.
Ở giai đoạn cuối, bà không có cơ hội phẫu thuật, bà đã c//hế//t trong đau đớn.
Nếu có thể ước nguyện, tôi hy vọng bệnh ung thư sẽ biến mất khỏi thế giới này, không còn ai phải chịu đựng nỗi đau bệnh tật nữa.
Tôi không hiểu vì sao Bạch Triết có thể tàn nhẫn lấy chuyện này ra giỡn.
Tiếng chuông vang lên, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp.
Khi thấy tôi đội mũ, thầy khẽ cau mày.
—----
Tôi không còn đợi Bạch Triết để cùng đi học và tan học nữa.
Chúng tôi rơi vào cuộc chiến tranh lạnh, chẳng ai chuyện với ai.
Một ngày nọ, tin đồn tôi thầm Bạch Triết lan khắp trường.
Thậm chí vào nhà vệ sinh cũng nghe người ta nhắc tên tôi.
“Chỉ cần một câu của Bạch Triết mà Cầm An Tâm đã vội vàng cạo trọc đầu, đúng là đến mờ mắt.”
“Yêu đương cái gì? Không có lòng tự trọng chút nào, rõ là đồ hèn hạ.”
“Đúng , ai cũng biết Diệp Yên đang theo đuổi Bạch Triết, Cầm An Tâm không bằng một ngón tay của ấy.”
Tôi lặng lẽ quay lại.
Bạch Triết tựa vào cột hành lang, tay ôm eo một .
Tôi biết đó là Diệp Yên, người mệnh danh là nữ thần số một trên diễn đàn.
Cả hai cùng thấy tôi.
Diệp Yên mỉm : “Cô ấy đã cạo trọc đầu vì cậu rồi, còn cậu ôm chặt tôi thế này, không sợ ấy buồn đến mức tự tử à?”
Bạch Triết khinh khỉnh.
“Vậy tôi đi ôm ấy nhé?”
“Bạch Triết, đáng ghét quá!”
Diệp Yên chu môi, “Vậy cậu thề đi, rằng cậu không hề quan tâm đến ta chút nào!”
Tôi không định nghe tiếp.
Trong khoảnh khắc lướt qua nhau, từng lời từng chữ đầy ghê tởm của Bạch Triết lọt vào tai tôi.
Anh ta : “Ngay cả chính mình cũng có thể nhẫn tâm như , người bình thường nào lại thích ta?”
Tôi chầm chậm bước trở lại lớp học.
Con đường bê tông phẳng lì dưới chân, tôi cảm thấy mỗi bước đi đều như đang lún xuống đầm lầy.
Khi cố hết sức rút chân ra, nước mắt cũng theo đó tuôn trào.
Tim tôi như một quả chùm bám đầy gai nhọn, nhói đau không cách nào rút ra .
Giá mà bà ngoại còn ở đây.
Trước năm mười tuổi, Bạch Triết và tôi cùng sống ở vùng núi.
Bà ngoại hai chiếc bánh, một cho tôi, một cho Bạch Triết.
Tôi nhanh chóng ăn xong chiếc của mình trước bếp lò, thấy thế, Bạch Triết bẻ đôi chiếc bánh của ấy đưa cho tôi.
Bà ngoại hiền: “Tiểu Triết đối xử với em tốt thật đấy.”
Bạch Triết nghiêm nghị đáp: “An Tâm ngốc lắm, con phải bảo vệ ấy, không để ấy chịu thiệt thòi.”
Dân làng bảo rằng tôi ở trong bụng mẹ quá lâu, nên đầu óc không bình thường.
Nhưng bà ngoại với tôi rằng người thông minh thường tỏ ra ngốc nghếch.
Khi tôi vào tiểu học, trong mỗi lần kiểm tra, tôi luôn đứng cuối lớp.
Tôi cũng biết mình thực sự rất ngốc.
Bà ngoại xoa đầu tôi, âu yếm.
“Trên đời này không phải ai cũng hùng, An Tâm của bà người vỗ tay cho hùng cũng đã rất tốt rồi.”
Bà ngoại, con không phải kẻ biến thái.
Và cũng sẽ không vỗ tay cho Bạch Triết nữa.
Bạn thấy sao?