Tặng Cho Em Hoa [...] – Chương 18

18

 

Cậu ấy xong, nụ hôn lập tức đáp xuống.

 

Dữ dội và mãnh liệt, như một con sói nhỏ muốn nuốt chửng người khác, chẳng dịu dàng chút nào.

 

Tôi không chịu nổi, phát ra tiếng thút thít, cuối cùng cậu ấy cũng dừng lại, tỏ ra nhân từ.

 

Chúng tôi nắm tay nhau đi trên một con đường vắng.

 

“An Tâm.”

 

Tạ Tinh Nguyên lại thể hiện vẻ mặt đó.

 

Rõ ràng là đang cố lợi dụng sự ham học hỏi của tôi mà bẫy tôi!

 

Tôi che miệng lại: “Lần này không đâu.”

 

Cậu ấy thất vọng cụp mắt xuống.

 

“Được rồi, để lần sau.

 

“Tôi có thể đợi, đợi bao lâu cũng .”

 

Cậu ấy gượng một chút, ủ rũ bước về phía trước.

 

Tôi biết cậu ấy chỉ đang giả vờ.

 

“Tạ Tinh Nguyên,” tôi kéo tay cậu ấy, “Vậy lần này cậu nhẹ nhàng một chút nhé.”

 

Mi mắt cậu ấy khẽ run lên, cúi xuống gần tôi.

 

“Được.”

 

Đột nhiên, Mèo Đen nhảy ra khỏi túi áo.

 

Lúc cậu ấy mang về, nó vẫy đuôi nũng nịu đòi vuốt ve.

 

Tôi không nhịn mà vuốt ve nó.

 

Tạ Tinh Nguyên quay đi, vành tai cậu ấy đỏ bừng.

 

Biểu cảm nhỏ này tôi chưa hiểu .

 

Mãi về sau tôi mới biết, ý của Tạ Tinh Nguyên là: “Đừng chơi với đuôi của nó.

 

“Hãy chơi với tôi.”

 

—----

 

Sau khi tốt nghiệp, Tạ Tinh Nguyên lập tức kéo tôi đi đính hôn.

 

Bố mẹ tôi là người biết tin cuối cùng.

 

Họ rất tức giận, cũng đành chịu.

 

Tôi đã không còn là con robot mà họ có thể điều khiển nữa.

 

Tôi việc tại khoa tâm lý của bệnh viện Nguyên Đạt.

 

Các bệnh nhân rất thích những bức tranh tôi treo trên tường.

 

Một ngày nọ, tôi cờ gặp Bạch Triết tại bệnh viện.

 

Anh ấy vẫn giữ kiểu tóc cạo trọc, gầy đến nỗi tôi suýt không nhận ra.

 

“Thật đáng thương,” bác sĩ phụ trách giường bệnh lắc đầu, “mới hai mấy tuổi mà đã bị u não, không còn sống bao lâu nữa.”

 

Đầu tôi ù lên.

 

Cũng giống như bà ngoại, khối u đã vào giai đoạn cuối, không thể phẫu thuật, bệnh viện chỉ có thể giúp ấy ra đi bớt đau đớn.

 

Với tư cách là một bác sĩ mới, tôi đến gặp Bạch Triết để hỗ trợ tâm lý nhân đạo.

 

Anh ấy thấy tôi, không tỏ ra ngạc nhiên chút nào.

 

Thậm chí còn mỉm .

 

“Tôi biết em việc ở đây, nên mới đến.

 

“An Tâm, em xem, đây có phải là báo ứng không?”

 

Tôi đắp lại chăn cho ấy.

 

Rửa tay bằng dung dịch sát khuẩn rồi mới mở miệng.

 

“Đừng suy nghĩ nhiều, điều trị cho tốt nhé.”

 

Không biết từ đâu, Tạ Tinh Nguyên nghe tin tôi ở trong phòng bệnh của Bạch Triết, liền bỏ dở công việc, vội vàng chạy đến.

 

Bạch Triết chúng tôi, đến khàn cả cổ họng.

 

Anh ấy bắt đầu ho liên tục.

 

Tạ Tinh Nguyên cau mày, bấm chuông gọi y tá.

 

Anh ấy nắm tay tôi, kéo ra ngoài.

 

“Tạ Tinh Nguyên, cậu đứng lại.”

 

Bạch Triết đẩy y tá ra, gương mặt ấy trở nên hung dữ.

 

“Cậu nghĩ cậu thích Cầm An Tâm lắm sao? Cậu biết gì về quá khứ của ấy?

 

“Khi ấy mới năm tuổi, đã đi ra bãi tha ma, đào xác con chó c//hế//t về nhà, để cạnh giường ngủ suốt một đêm.

 

“Cô ấy hoàn toàn không phải là người bình thường, sao cậu có thể thích ấy?”

 

Quá khứ bị phơi bày, cả người tôi run lên.

 

Tạ Tinh Nguyên siết chặt tay tôi, cao ngạo xuống Bạch Triết.

 

“Thì sao?

 

“Chính tôi đã cùng ấy đi đào nó đấy, theo lời của cậu, tôi cũng chẳng phải người bình thường.

 

“Đúng đúng đúng, chúng tôi là quái nhân, còn cậu là người sắp c//hế//t.”

 

Bạch Triết không chịu nổi, phun ra một ngụm máu.

 

Tạ Tinh Nguyên kéo tay tôi ra khỏi phòng bệnh với vẻ ghê tởm.

 

“Lẽ ra không nên thương ta.”

 

Tâm trí tôi trôi dạt đâu đó.

 

Hồi nhỏ, con chó bà ngoại nuôi c//hế//t, tôi rất buồn. Lúc đó tôi chưa hiểu ý nghĩa của cái c//hế//t, tôi chỉ muốn tìm lại con chó mà thôi.

 

Trên ngọn núi đầy cỏ dại, tôi còn nhỏ, không đủ sức đào đất.

 

Một cậu bé xuất hiện từ phía sau, lặng lẽ đào giúp tôi.

 

“Đừng khóc nữa, của em đây.”

 

Tôi ôm con chó xuống núi, quên hỏi cậu ta tên gì, cũng quên luôn gương mặt cậu ta ra sao.

 

Lớn lên, tôi mới từ miệng người khác hiểu ra, người bình thường sẽ không những việc kỳ quái như tôi.

 

“Tạ Tinh Nguyên, cậu bé đó là à?”

 

Anh ấy gật đầu, đưa tay định xoa đầu tôi, lại dừng lại.

 

Sau khi rửa tay và sát khuẩn, ấy , lau nước mắt cho tôi.

 

“Tạ Tinh Nguyên là một viên gạch, cần thì An Tâm cứ lấy dùng tùy ý.”

 

Sau này tôi mới dần hiểu ra nhiều điều.

 

Chiếc mũ bóng chày lót lông là do ấy để ở văn phòng của thầy chủ nhiệm.

 

Mèo Đen là một con mèo hoang, Tạ Tinh Nguyên đã dối rằng nó là mèo của ấy để khiến tôi thả lỏng.

 

Tạ Tinh Nguyên nhờ mẹ mình liên lạc với viện trưởng để mua tranh của tôi.

 

Cũng là Tạ Tinh Nguyên, năm này qua năm khác cùng tôi đi thăm mộ bà ngoại và mộ con chó.

 

“Tạ Tinh Nguyên, nếu em biết sớm hơn thì tốt quá.”

 

Anh ấy ôm lấy Mèo Đen mập ú, giống hệt như cái đêm ấy đưa bánh kem cho tôi.

 

“Không đâu bảo bối.

 

“Anh sợ mình không kiềm mà dụ em sớm.”

 

HẾT

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...