Tặng Cho Em Hoa [...] – Chương 14

 

14

 

Viện trưởng đã mua 32 bức tranh của tôi, tổng số tiền bản quyền là 420.000 NDT.

 

Đối với tôi, đó là một con số khổng lồ, Tạ vẫn cau mày rằng viện trưởng ép giá.

 

Sau một hồi mặc cả, tôi có 500.000 NDT trong tài khoản.

 

Đây là khoản tiền đầu tiên tôi kiếm !

 

Tạ Tinh Nguyên , xoa đầu tôi.

 

"Thần tượng của tôi thật giỏi."

 

Tôi tự hào đón nhận lời khen của cậu ấy.

 

Không còn chút e dè hay tự ti như lúc mới lên thành phố nữa.

 

Trên đường trở về, trong túi của tôi còn có thêm hai phong bao lì xì.

 

Đó là quà Tết từ Tạ và thầy chủ nhiệm.

 

Khi về nhà, mọi thứ vẫn lạnh lẽo như cũ.

 

Nghe tin tranh của tôi thực sự đã viện trưởng mua, bố mẹ có chút ngạc nhiên trong vài giây rồi trở lại bình thường.

 

Họ không xin lỗi vì đã hủy tài khoản blog của tôi.

 

Cũng không khen ngợi tôi như Tạ đã .

 

Tối đó, tôi ra ngoài rót nước uống, nghe thấy họ thảo luận trong phòng ngủ liệu có nên để tôi học lại một năm để thi vào trường nghệ thuật hay không.

 

Trong mắt họ, tôi không phải là một đứa trẻ, mà là một cỗ máy không mấy tiên tiến. Họ khinh bỉ sự cũ kỹ và chậm chạp của nó, lại cố gắng nhập lệnh, bắt cỗ máy hoạt theo ý muốn của họ.

 

Tôi không muốn chấp nhận số phận này.

 

Kết thúc kỳ thi thử lần thứ hai, điểm số của tôi dao giữa ranh giới của đại học hàng đầu và đại học hạng hai.

 

Đó đã là một tiến bộ rất lớn so với trước đây.

 

Tôi vẫn mặc những bộ quần áo quê mùa.

 

Điều duy nhất thay đổi là.

 

Người đi học và về nhà cùng tôi mỗi ngày, giờ là Tạ Tinh Nguyên.

 

Có vẻ như Tạ Tinh Nguyên rất sợ tôi lại bỏ nhà đi lần nữa, đến mức muốn buộc một sợi dây vào tay tôi.

 

Vào một buổi tối đầu tháng Tư, Bạch Triết chặn tôi ở cửa.

 

Anh ấy gầy đi rất nhiều, gần như chỉ còn là một bộ xương.

 

Mấy tháng qua tôi không để ý đến ta, nhiều tin tức vẫn lọt vào tai.

 

Nghe ấy đã chia tay Diệp Yên.

 

Lại còn mập mờ với một từ trường dạy nghề, khiến thầy chủ nhiệm phải mời phụ huynh đến trường vài lần.

 

Anh ta tôi chằm chằm, ánh mắt cuồng nhiệt.

 

"Tôi chưa bao giờ thích Diệp Yên.

 

"Nếu tôi rằng, người tôi thích... luôn là em thì sao?"

 

—-------

 

Bạch Triết nhắm mắt lại, đau khổ.

 

Anh ấy luôn biết rằng mình có những cảm khác thường đối với Cầm An Tâm.

 

Thật ra, ấy rất xinh đẹp, lại ngoan ngoãn và chân thành, tất cả tấm lòng đều dành trọn cho .

 

Bất kể ta điều gì quá đáng, ấy dường như không bao giờ tức giận, như một con búp bê mặc ta giày vò.

 

Chỉ vì một lời dối, ấy ngốc nghếch cắt phăng mái tóc dài của mình.

 

Đơn thuần như , sao có thể không khiến người khác lòng.

 

Nhưng Bạch Triết rất sợ.

 

Anh sợ rằng mình thực sự sẽ không kiềm chế mà đến với Cầm An Tâm.

 

, đã chấp nhận lời tỏ của Diệp Yên.

 

Anh cố gắng cho Cầm An Tâm hiểu rằng sẽ không bao giờ đáp lại cảm của .

 

Giữa họ, chỉ có thể là mối quan hệ bè.

 

Đôi khi, thậm chí còn căm ghét , ghét việc không phải là một người bình thường.

 

Cô ấy lúc nào cũng chậm chạp.

 

Người khác chỉ cần một câu, phải mất ba câu để suy nghĩ.

 

Ở bên Cầm An Tâm, phải chịu ánh mắt kỳ lạ của mọi người xung quanh.

 

Anh cũng sẽ bị nhạo như Cầm An Tâm.

 

Bố mẹ cũng sẽ không bao giờ cho phép một ngốc nghếch.

 

Anh không muốn nửa đời còn lại của mình phải mệt mỏi như thế.

 

Chỉ đến rất lâu sau, Bạch Triết mới hiểu ra.

 

Cầm An Tâm không phải là người ngốc, mà chính mới là kẻ ngốc.

 

Sẽ không còn ai mang cả trái tim chân thành của mình ra, mỉm đưa cho nữa.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...