12
Bác sĩ thú y rằng Mèo Đen có thể đang buồn.
"Mèo cũng có thể buồn sao?"
"Đương nhiên," bác sĩ quả quyết, "tâm trạng của chủ nhân có ảnh hưởng gián tiếp đến thú cưng."
Vậy là Tạ Tinh Nguyên đang buồn sao?
Sau khi tôi cố gắng dò hỏi đủ kiểu, từ gợi mở đến thẳng thắn, cuối cùng Tạ Tinh Nguyên bị tôi phiền đến mức đỏ mặt, chậm rãi .
"Có thể là vì tôi nghĩ đến kỳ nghỉ đông sắp tới, chúng ta sẽ không thể gặp nhau hàng ngày nữa, nên hơi buồn một chút."
Tôi suy nghĩ nghiêm túc để đưa ra kế sách.
"Hay là cậu đến nhà thầy chủ nhiệm ở vài ngày vào dịp Tết?"
Tôi thấy mình càng ngày càng thông minh.
Có thể nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời như .
Tạ Tinh Nguyên im lặng một lúc rồi cũng .
"Em đúng."
Cậu ấy giơ tay xoa đầu tôi, khẽ thở dài.
Tôi đoán, chắc là bị tóc nhím của tôi đâm vào tay rồi.
Cậu ấy lại sĩ diện, không dám .
Haiz.
Thật là một chàng trai kiêu ngạo mà.
—---
Khi trở về khu chung cư, thang máy vừa mở ra, tôi suýt c//hế//t đứng vì thấy Bạch Triết đứng thẳng ở đó.
Bạch Triết đột ngột giữ tay tôi khi tôi định mở cửa, một tay chống tường, lồng ngực ta áp sát lưng tôi, như thể ta đang ôm tôi vào lòng.
Giọng ta khàn khàn, nặng nề.
"Tôi xin lỗi em, An Tâm, hãy tha thứ cho tôi không?
"Chúng ta lại như trước kia, không?"
Anh ta cúi đầu xuống, môi gần như chạm vào tai tôi.
Tôi đẩy mạnh ta ra.
"Không ."
Tôi lạnh lùng , "Anh xin lỗi tôi chỉ vì hôm nay tôi thắng cuộc thi, không thể tiếp tục bắt nạt tôi nữa. Bạch Triết, nếu hôm nay tôi thua, liệu có xin lỗi không?"
Ánh mắt tôi càng trở nên rõ ràng hơn: "Anh sẽ không. Anh sẽ cùng những người khác nhạo tôi, rồi tiếp tục dùng những trò trẻ con và ghê tởm để hành hạ tôi, ép tôi phải cúi đầu trước ."
Cơ thể Bạch Triết khẽ run.
Khuôn mặt ta tái nhợt.
Anh ta khổ.
"Trong mắt em, tôi tệ đến sao?"
Tôi không thèm quan tâm nữa.
Bạch Triết đứng phía sau tôi, như thể đang giải thích, lại như đang tự giễu.
"Chuyện đăng ký thi là ý của Diệp Yên và Vương Vĩ, ban đầu tôi không hề biết.
"Dù em tin hay không, tôi chưa bao giờ có ý định thực sự tổn thương em."
Tiếng đóng cửa vang lên chói tai, ngăn cách những lời của ta lại.
—-------
Kỳ nghỉ đông bắt đầu, bố mẹ cuối cùng cũng dành ra vài ngày nghỉ để đón Tết.
Sáng ngày 29 Tết, có người gõ cửa.
"Bạn học Bất Ưu?"
Người đàn ông ngoài bốn mươi, thân thiện gọi tên bút danh của tôi.
Tôi gật đầu.
Thời gian trước, có người liên hệ với tôi trên blog, tự nhận là viện trưởng bệnh viện nhi, rằng tranh của tôi có tác dụng chữa lành cho trẻ em tự kỷ và muốn mua tranh của tôi, đồng thời mời tôi vẽ thêm một số tác phẩm khác.
Tôi đã kiểm tra và xác nhận danh tính của ông ấy, đó là sự thật.
Tôi lập tức chạy vào phòng gọi bố mẹ.
Sau khi trò chuyện một lúc, bố mẹ bảo tôi xuống dưới mua mì sợi.
Khi tôi quay lại, viện trưởng đã rời đi.
"Bố mẹ vẫn thấy không đáng tin lắm, nếu thật sự là viện trưởng thì ông ta có để mắt đến tranh của con không? Con chỉ là một học sinh cấp ba vẽ linh tinh, cho không người ta cũng chưa chắc muốn."
"Trên đời này không có gì là miễn phí đâu, An Tâm, bố đã dạy con rồi mà, đừng mơ mộng viển vông."
Tất cả sự mong đợi và niềm vui trong tôi bị rút cạn chỉ trong chốc lát.
Cảm giác bất lực tràn ngập cơ thể tôi.
Tôi vội vã chạy xuống cầu thang.
Dấu chân đã bị tuyết phủ kín, không còn đuổi kịp nữa.
Tôi run rẩy mở blog, cố gắng liên lạc lại với viện trưởng.
Vừa bấm vào tài khoản, tôi thấy thông báo rằng tài khoản đã bị hủy.
Bố mẹ thừa nhận chính họ đã hủy tài khoản.
"Con khóc cái gì mà khóc, chúng ta cũng chỉ vì muốn tốt cho con, sao con còn quay lại trách chúng ta?"
"Bố mẹ không kỳ vọng gì nhiều vào con đâu, Tết nhất rồi, đừng có chúng ta thêm phiền phức."
Tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe càng khiến họ tức giận hơn.
"Nếu con muốn đi thì tự đi đi, dù sao con cũng giỏi lắm rồi, chúng ta cũng không quản con."
"Sớm biết đã không để con ở lại quê lâu thế, tính con đều bị bà ngoại cho hoang dã hết cả."
Bạn thấy sao?