Tặng Cho Em Hoa [...] – Chương 11

11

 

Sau giờ học, tôi chủ tìm thầy chủ nhiệm, đăng ký tham gia chạy 5000 mét nữ.

 

"Tạ Tinh Nguyên, xin lỗi cậu nhé."

 

Tôi cảm thấy có chút áy náy vì cậu ấy đã đứng ra bênh vực tôi trong lớp.

 

Thật ra, tôi rất muốn thử cảm giác tham gia thi đấu như thế nào.

 

Trước đây, ở vùng núi, tôi không có nhiều đối thủ cạnh tranh nên không biết thực lực thực sự của mình.

 

"Không cần xin lỗi."

 

Ánh mắt Tạ Tinh Nguyên đầy sự tâm.

 

"Em có thể những gì em muốn.

 

"Nhưng tôi không muốn bất kỳ ai ép buộc em."

 

Tôi mỉm , gật đầu thật mạnh.

 

—-----

 

Trước khi cuộc thi bắt đầu, tôi khởi ở rìa sân.

 

Diêu Gia với vẻ mặt xấu xa : "Cầm An Tâm, cậu nhớ cẩn thận trong khi thi đấu, nếu gió mạnh thổi bay mũ của cậu, thì sẽ thật mất mặt đấy."

 

Khóe miệng Tạ Tinh Nguyên nhếch lên một nụ lạnh.

 

"Gió lớn thật, nó còn có thể thổi bay cả mặt cậu đi."

 

Nghe ra là đang mình mặt dày, Diêu Gia tức giận giậm chân.

 

Cuộc thi sắp bắt đầu rồi.

 

Khán đài chật kín khán giả, vô số ánh mắt dõi theo sân thi đấu.

 

Tôi đưa tay lên tháo mũ ra.

 

Đưa cho Tạ Tinh Nguyên.

 

"Hãy tin tôi."

 

Đôi mắt ấy cong lên, lấp lánh ánh sáng.

 

"Cố lên, thần tượng."

 

Đầu tóc ngắn như nhím của tôi thu hút nhiều ánh lạ lùng.

 

Nhưng tôi không quan tâm nữa.

 

Có thể cống hiến vì là một điều vui vẻ.

 

Dù sau này phát hiện ra ấy không còn nữa, tấm lòng chân thành của tôi là thật.

 

Điều đáng ghê tởm chỉ là Bạch Triết.

 

Tôi không nên tự trách mình vì sự đê hèn của ta.

 

Tôi ngẩng cao đầu bước vào sân thi đấu.

 

Tiếng súng vang lên khiến đàn chim nhạn trên trời hoảng loạn.

 

Khi băng qua vạch đích, chân tôi mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống.

 

Một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy eo tôi.

 

"Từ từ đã, đi một vòng rồi mới nghỉ ngơi."

 

Cảm dâng trào biến thành những giọt nước mắt nóng hổi trong mắt tôi.

 

Tôi nắm chặt góc áo cậu ấy.

 

"Tạ Tinh Nguyên, tôi đã rồi."

 

"Tôi biết, tôi luôn biết mà."

 

Tạ Tinh Nguyên có vẻ lo lắng, gương mặt cậu ấy căng thẳng, không rời mắt khỏi tôi, như để chắc chắn rằng tôi không có vấn đề gì.

 

Tiếng bàn tán xung quanh lọt vào tai tôi.

 

"Bạn nữ tóc ngắn đó là học sinh lớp nào , chạy nhanh quá!"

 

"Ôi trời! Các cậu không thấy ánh mắt của ấy khi băng qua vạch đích à, đúng chuẩn nữ thần mạnh mẽ!"

 

"Nếu tôi nhớ không nhầm, ấy thích hot boy Bạch Triết thì phải?"

 

"Thôi đi, chị ấy tự mình giành giải nhất siêu ngầu, liên quan gì đến đàn ông chứ!"

 

Tôi ngồi trên bãi cỏ uống nước, có nhiều nữ chạy tới khen ngợi tôi.

 

Thậm chí họ còn xin số liên lạc, rủ tôi đi chơi.

 

Cũng có không ít nam sinh tới.

 

Tạ Tinh Nguyên có vẻ không vui.

 

Đôi mắt cậu ấy buồn bã xuống.

 

"Sao ?"

 

"Không có gì," cậu ấy gượng , "có lẽ tôi cần về nhà một chút, Mèo Đen bị bệnh rồi."

 

"Tôi đi với cậu."

 

Tạ Tinh Nguyên liếc đám nam sinh đang ùn ùn kéo tới, có chút do dự.

 

"Tôi đi một mình cũng .

 

"Không sao đâu... cùng lắm thì bị Mèo Đen cào vài cái thôi."

 

Tôi vội kéo cậu ấy đứng dậy.

 

"Cùng đi!"

 

Thúc giục vài lần, Tạ Tinh Nguyên mới miễn cưỡng theo tôi đi ra ngoài.

 

Chúng tôi gặp Bạch Triết vừa chạy xong chặng ngắn.

 

Có vẻ như ta gọi tên tôi.

 

Nhưng tôi không nghe rõ.

 

Vì đúng lúc đó, Tạ Tinh Nguyên quay sang hỏi tôi: "Có phải Mèo Đen không thích trụ leo cho mèo mà chúng ta không?

 

"Hay chúng ta đi mua đồ ăn vặt cho nó trước nhé?"

 

Tôi chìm trong suy nghĩ về câu hỏi của cậu ấy.

 

Và bỏ qua ánh mắt buồn bã của Bạch Triết phía sau.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...