Tặng Cho Em Hoa [...] – Chương 10

10

 

Có Tạ Tinh Nguyên ở bên, bất cứ khi nào có ai đó trêu chọc tôi như trước đây, tôi chưa kịp phản ứng thì cậu ấy đã lập tức đáp trả.

 

Cậu ấy thực sự là vua của những lời độc địa.

 

Buổi tối, khi đi dạo với Mèo Đen, cậu ấy lại vô cùng dịu dàng và nhút nhát, ngay cả khi vô chạm vào mu bàn tay tôi cũng khiến cậu ấy đỏ mặt.

 

Một thời gian sau, trường tổ chức đại hội thể thao.

 

Cán sự thể dục tìm người đăng ký.

 

"Tạ Tinh Nguyên, Tạ, ông , cậu là học sinh năng khiếu thể thao, giúp lớp chúng ta giành giải đi?"

 

Tạ Tinh Nguyên thậm chí không buồn ngẩng đầu.

 

Bị coi như không khí, nụ của cán sự thể dục cứng lại trong giây lát, rồi tiếp tục đi tới.

 

Tờ đăng ký trên tay cậu ta bỗng nhiên bị rút đi.

 

Tạ Tinh Nguyên cậu ta với ánh mắt lạnh lùng: "Ai cho phép cậu viết tên Cầm An Tâm vào?"

 

Không khí xung quanh như đóng băng trong chớp mắt.

 

Tôi chưa từng đăng ký.

 

Cán sự thể dục hoảng hốt quay đầu, liếc Bạch Triết một cách mơ hồ.

 

Cậu ta mạnh miệng: "Cầm An Tâm lớn lên ở vùng núi, sức khỏe tốt hơn các khác, chạy 5000 mét chắc chắn không thành vấn đề."

 

Tạ Tinh Nguyên khẽ , xé tờ đơn đăng ký.

 

Cậu ấy với cán sự thể dục: "Tôi thấy cậu phù hợp hơn đấy."

 

"Đó là nội dung thi của nữ, tôi không tham gia !"

 

Tạ Tinh Nguyên liếc cậu ta, giọng điệu thờ ơ.

 

"Thật sao, nếu cậu không , chẳng ai nhận ra cậu là con trai đâu."

 

Mặt của cán sự thể dục đỏ bừng như màu thịt kho tàu.

 

Cậu ta không thể cởi quần ra để chứng minh mình là đàn ông.

 

Trước mặt Tạ Tinh Nguyên, cậu ta bực bội đến khó chịu.

 

Bạch Triết đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

 

"Tạ Tinh Nguyên, cậu có quyền gì mà chỉ tay vào lớp chúng tôi?"

 

Tạ Tinh Nguyên nhướn mày nhẹ.

 

"Cầm An Tâm là thần tượng của tôi, tôi đương nhiên không thể đứng ngoài cuộc.

 

"Bạch Triết, cậu bảo vệ cán sự thể dục như , chẳng lẽ cậu ta là thần tượng của cậu?"

 

Cán sự thể dục nặng hơn 90 kg, đen và béo, luôn là tay chân của Bạch Triết, câu của Tạ Tinh Nguyên rõ ràng là đang sỉ nhục Bạch Triết.

 

Bạch Triết vốn không phải là người dễ tính, lập tức giơ nắm lên đánh tới.

 

May mà tôi đã chạy ra ngoài gọi thầy chủ nhiệm.

 

"Đánh nhau trong lớp tôi, cả hai cút ra ngoài hết."

 

Cán sự thể dục ấm ức mách: "Là Tạ Tinh Nguyên sỉ nhục người khác, cậu ta coi thường chúng em!"

 

Tạ Tinh Nguyên không hề e ngại, thản nhiên giơ ngón giữa: "Xin lỗi, thẳng nhé, ngoài thần tượng của tôi, tất cả các người ở đây đều là rác rưởi."

 

Một câu đã khiến mọi người phẫn nộ, họ đồng loạt cầu thầy chủ nhiệm xử lý công bằng.

 

Thầy chủ nhiệm lườm Tạ Tinh Nguyên một cái.

 

Ông nhắc lại những gì đã khi tôi bị bắt nạt.

 

"Nhà trường quy định, học sinh ngoại trú không thuộc quản lý của chúng tôi.

 

"Mọi người hãy hòa thuận với nhau, đừng mâu thuẫn."

 

Cũng cùng một lời .

 

Nhưng lần này, trên gương mặt của họ không còn chút tự mãn nào nữa.

 

Từng người một ủ rũ như những quả cà bị dập.

 

Nhân lúc thầy chủ nhiệm không ý, Tạ Tinh Nguyên giơ tay lên, lén ký hiệu "chiến thắng" với tôi.

 

Tôi cúi đầu.

 

Mắt tôi nóng ran.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...