Tặng Cho Em Hoa [...] – Chương 1

Văn án

 

Bạch Triết mắc ung thư và cần phẫu thuật, phải cạo trọc đầu.

 

Anh ấy rất sợ.

 

Để viên ấy, tôi vừa khóc vừa cắt mái tóc dài của mình.

 

Khi tôi đến trường với cái đầu trọc, Bạch Triết không đứng thẳng .

 

"Cô bé ngốc, thích tôi đến mức này à."

 

Ánh mắt trêu chọc của những người xung quanh khiến tôi bối rối.

 

Hóa ra, Bạch Triết không hề bị bệnh.

 

Anh ta đã cá cược với người khác.

 

Cược xem tôi sẽ hy sinh đến mức nào vì ta.

 

Có người hỏi Bạch Triết, có phải đã lòng với tôi không.

 

Anh ta kẹp điếu thuốc, khinh khỉnh .

 

"Ngay cả chính mình cũng có thể nhẫn tâm như thế, tôi điên mới thích ta."

 

Sau này, tôi nghe có người tỏ với tôi.

 

Bạch Triết mặt mày tối tăm, chặn đường tôi.

 

"Không nhận thư của người khác.

 

“Đồ ngốc, dễ bị lừa như , ngoài tôi ra còn ai đối xử tốt với ?”

 

1

 

Tôi đang ở tiệm cắt tóc.

 

Ngay khi chiếc dao cạo hạ xuống, tôi bật khóc.

 

"Cô , suy nghĩ kỹ rồi chứ? Thật sự muốn cạo trọc đầu à?"

 

Tôi gật đầu thật mạnh.

 

"Cạo hết đi."

 

Đây là lời hứa giữa tôi và Bạch Triết.

 

Mấy ngày trước, Bạch Triết chẩn đoán có khối u não, gửi cho tôi báo cáo.

 

"Thật phiền, tôi không định phẫu thuật.

 

“Phải cạo trọc đầu, trông sẽ xấu xí c//hế//t mất.”

 

Không thể như .

 

Phẫu thuật là cách điều trị duy nhất, hơn nữa tỷ lệ chữa khỏi khối u ở giai đoạn đầu rất cao.

 

Tôi đã thuyết phục ấy rất lâu.

 

Cuối cùng ấy cũng miễn cưỡng đồng ý.

 

“Người tốt của tôi, em sẽ cùng tôi cạo trọc đầu chứ?

 

“Tôi không muốn bị mọi người nhạo một mình.”

 

Tôi không nghĩ nhiều mà đã đồng ý ngay.

 

Thợ cắt tóc tháo tấm vải bảo vệ ra, mái tóc đen dài rơi lả tả xuống sàn.

 

Tôi chạm vào cái đầu trọc sáng bóng của mình, lòng cảm thấy trống rỗng.

 

Nhưng rất nhanh sau đó, tôi lấy lại tinh thần.

 

Nhờ thợ chụp cho tôi một bức ảnh và gửi cho Bạch Triết.

 

[Anh xem, thực ra đầu trọc cũng không đến nỗi đáng sợ lắm.]

 

[Với lại là hot boy của trường, dù không có tóc thì cũng vẫn đẹp trai.]

 

Tôi vắt óc nghĩ những lời để an ủi ấy.

 

Điện thoại hiển thị: Đối phương đang nhập tin nhắn...

 

Nhưng mãi mà Bạch Triết vẫn không trả lời.

 

Người đi đường tôi với ánh mắt kỳ lạ.

 

Tôi vội vàng chạy về nhà như thể vừa điều gì xấu.

 

Trong lòng tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Tôi đã cùng Bạch Triết cạo trọc đầu, dù có ai đó nhạo, tôi cũng có thể chia sẻ nỗi nhục nhã với ấy.

 

—-----

 

Sáng thứ Hai, tôi đợi Bạch Triết dưới lầu để cùng đến trường.

 

Khi thấy tôi, ấy hơi sững lại.

 

Tôi ngượng ngùng vén một góc mũ, để lộ cái đầu trọc.

 

Biểu cảm của Bạch Triết trở nên lúng túng, quay đi.

 

Một tay đút túi, tay kia gãi gãi mí mắt.

 

Anh hạ giọng : "Cầm An Tâm, quên chưa với em.

 

“Khối u não là chẩn đoán sai, tôi không cần phẫu thuật nữa rồi.”

 

“Hả?” Phải mất một lúc tôi mới phản ứng kịp.

 

“Thật à, thì tốt quá!”

 

Tâm trạng ủ dột mấy ngày qua của tôi tan biến ngay lập tức.

 

Vào đến lớp, tôi chưa kịp đặt cặp xuống.

 

Cán sự thể dục đã hất tung chiếc mũ của tôi.

 

Cái đầu trọc lộ ra trước mọi người.

 

Anh ta ban đầu sửng sốt, sau đó ôm bụng ngặt nghẽo.

 

“Trời ơi, từ hoa khôi làng mà hóa thành phiên bản mạnh mẽ của Quang Đầu Cường*! 

 

(*) Quang Đầu Cường là nhân vật hư cấu có ngoại hình đầu trọc nổi tiếng trong phim hoạt hình Trung Quốc "Hùng Hài Tử".

 

“Hot boy của chúng ta vẫn có sức hấp dẫn ghê.”

 

“Tôi thua tâm phục khẩu phục, tài khoản game giờ thuộc về cậu.”

 

Cán sự thể dục nháy mắt ra hiệu với Bạch Triết.

 

Bạch Triết nhặt chiếc mũ lên, đội lại kín mít lên đầu tôi.

 

Rồi quay đầu đá vào chân cán sự thể dục.

 

“Cút đi.

 

“Mày không vài câu thì c//hế//t à?

 

“Tao khó khăn lắm mới lừa nó.”

 

Bạch Triết cong môi tôi, nụ trong mắt lan rộng.

 

“Đồ ngốc, sao em dễ bị lừa thế?”

 

Ánh mắt mọi người trong lớp chĩa vào tôi.

 

Đầu óc tôi mất một lúc mới kịp hiểu.

 

Bạch Triết không hề bị u não, ấy không cần cạo đầu để phẫu thuật.

 

Đây là một cuộc cá cược giữa ta và người khác.

 

Cược xem tôi có thể hy sinh vì ta đến đâu.

 

Và phần thưởng chỉ là một tài khoản game.

 

“Bạch Triết...” Giọng tôi run rẩy.

 

“Anh... tại sao lại lừa tôi?”

 

Tôi ngoan cố chặn đường ta.

 

Nước mắt tôi đã bắt đầu chực trào.

 

“Ồ, Quang Đầu Cường sắp khóc rồi, Bạch Triết, mày không dỗ dành người ta à?”

 

“Chúng mày muốn c//hế//t à?” Bạch Triết mắng.

 

Khi ta lại tôi, nụ trong mắt đã tắt.

 

Anh ta bực bội bật ra một tiếng "Tsk."

 

“Sao , muốn bám lấy tôi à?

 

“Xin lỗi, là tôi cầu xin em cạo đầu sao?”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...