Trong quán cà phê, tôi và ta bình tĩnh nhau.
Cô ta trông tiều tụy hơn lần gặp trước rất nhiều.
“Chị và Bùi Thành ly hôn rồi sao?”
Tôi gật đầu, thong thả uống một ngụm cà phê.
Cô ta tự giễu, “Em đến tìm ấy, ấy với em, ấy chỉ coi chị là vợ của ấy, còn chúng em đã bỏ lỡ là bỏ lỡ rồi.”
Mắt ta đỏ hoe, như vừa bị đả kích mạnh.
“Em và ấy nhau bốn năm, em cũng từng mơ tưởng có thể cùng ấy đi đến hết đời, chỉ vì gia thế của em, khiến em phải từ bỏ người em nhất trên đời.”
“Sau đó nghe ấy kết hôn, em cuối cùng cũng c.h.ế.t tâm, trận đất ở huyện Thanh Dương, ấy đột nhiên xuất hiện, em biết ấy chưa quên em.”
“Nói em vô liêm sỉ cũng , không biết xấu hổ cũng , em không muốn từ bỏ ấy nữa.”
Nói đến cuối cùng, ta khóc không thành tiếng.
“Tại sao hai người ly hôn rồi, ấy lại hoàn toàn không cần em nữa…”
Tôi đưa khăn giấy cho ta, nhẹ giọng hỏi: “Em có từng nghĩ, có lẽ là ta không xứng đáng không?”
Trong lòng có người khác, vì áp lực từ gia đình mà chọn tôi.
Kết hôn rồi, lại không quên mối đầu.
Bây giờ cũng .
Có lẽ trong mắt ta, thứ không có mới là thứ tốt nhất.
Trần Nhiên rời đi.
Hai người vốn là địch gặp nhau, không hề có màn cãi vã ầm ĩ.
Hình như ta chỉ là nhịn quá lâu rồi, muốn tìm một người để trút bầu tâm sự.
Trên đường về, tôi rẽ qua bệnh viện chỗ chị tôi.
Anh rể vì công việc nên không có ở đây, nghe ngày chị tôi sinh cũng vì bận việc mà không thể đến.
Còn chị tôi vừa sinh xong, cả người không còn vẻ năng như trước nữa.
Mẹ tôi hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không tôi.
Tôi lặng lẽ bà tất tất bật bật chăm sóc chị, một lúc lâu sau mới : “Con ly hôn rồi.”
Cả hai đều ngẩn người.
Chị tôi là người phản ứng trước, chống người dậy, tôi với ánh mắt u ám.
“Thật sự ly hôn rồi sao?”
Tôi gật đầu, đáp đúng .
Chị ấy quay đầu đứa con vừa chào đời, khẽ lẩm bẩm: “Cũng tốt, ly hôn thì ly hôn đi.”
Tôi nhíu mày, cảm thấy thái độ của chị tôi có chút kì lạ.
Chưa kịp hiểu ra thì mẹ tôi đã xông đến, trừng mắt tôi.
“Cút đi, sao mày còn dám đến đây?”
Lúc này bà, trong lòng tôi chỉ còn lại sự bình lặng.
“Chỉ đến báo cho mọi người biết một tiếng thôi, không có chuyện gì khác, con đi trước đây.”
Trước khi đi, tôi quay đầu chị tôi.
Chị ấy đang ngây người về một nơi nào đó.
Tôi thở dài, bước ra khỏi phòng bệnh.
Xem ra, không chỉ có tôi gặp chuyện không may trong hôn nhân.
Mỗi người đều có nỗi khổ tâm riêng không thể ra.
Bùi Thành vẫn không bỏ cuộc, thỉnh thoảng lại xuất hiện, hỏi han ân cần với tôi.
Tôi coi ta như không khí, không thèm ta lấy một cái.
Nghe Trần Nhiên cũng đã nghỉ việc, không nối lại xưa với ta nữa.
Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến tôi chứ?
Chỉ là người qua đường trong cuộc đời mà thôi.
Không lâu sau, chị tôi với tôi, chị ấy muốn ly hôn.
Anh rể cũng giống như Bùi Thành, là đối tượng kết hôn mẹ tôi lựa chọn kỹ càng.
Nhưng sau khi kết hôn, ấy thường xuyên không ở nhà, luôn lấy sự nghiệp trọng.
Vì sinh con, chị ấy đã từ bỏ công việc, ở nhà nội trợ toàn thời gian.
Nhưng trước đây chị ấy cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ nơi công sở.
Chị ấy với tôi: “Chị không muốn hy sinh vì hôn nhân nữa.”
Chị ấy còn : “Từ nhỏ mẹ đã thích so sánh chị với em, thực ra đôi khi chị cũng ghen tị với em, không cần lúc nào cũng phải nghĩ đến việc phải đứa con kiêu hãnh của mẹ, mỗi bước đi đều phải thận trọng.”
Sau khi nghe xong, tôi chỉ buồn bã một lúc.
Chúng tôi đều chỉ là công cụ để mẹ chứng minh bản thân mình mà thôi, về bản chất không có gì khác biệt.
Mẹ tôi sau khi trải qua hai chuyện lớn này, bỗng chốc già đi rất nhiều.
Hôm đó bà gọi chị tôi và tôi về nhà.
Tôi thấy môi bà mấp máy, chắc là muốn mắng chúng tôi không nên thân, bà mất mặt.
Nhưng im lặng hồi lâu, bà thở dài, phẩy tay.
“Đi hết đi, tao không quản tụi bây nữa.”
Tôi và chị tôi nhau, không gì thêm, rời khỏi ngôi nhà đó.
Sau này chúng tôi cũng về thăm bà, mãi mãi chỉ là khách sáo.
Mối quan hệ mẹ con của chúng tôi, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tôi quen biết Trình Diệu, giáo viên mới vào trường, khi tôi ba mươi tuổi.
Anh ấy ôn hòa nho nhã, chu đáo ân cần.
Tôi không còn là người phải vắt óc nghĩ chủ đề để chuyện nữa, khi trò chuyện với ấy tôi không thấy bị phạm, cũng không thấy gượng gạo.
Chúng tôi cứ tự nhiên mà đến với nhau.
Không hề mãnh liệt, mà là sự ấm áp nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Trước khi nhau, tôi đã chủ kể cho ấy nghe về cuộc hôn nhân thất bại trước đây của mình.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt ấy có chút đau lòng, lại có chút may mắn.
“Cảm ơn em vì vẫn sẵn sàng thử chấp nhận cảm của .”
Tôi sững người, mặt hơi nóng lên, đành phải quay mặt đi chỗ khác.
Sau khi chúng tôi kết hôn, Bùi Thành cuối cùng cũng không xuất hiện nữa.
Một buổi tối nọ, tôi nhận một cuộc điện thoại từ số lạ.
Đầu dây bên kia im lặng, không gì.
Tiếng mở cửa vang lên, giọng của Trình Diệu vọng vào phòng.
“Kiều Kiều, đoán xem mua gì về nào.”
Cuộc gọi đột ngột bị ngắt, trong lòng tôi cũng đã có vài phần đoán , lại chẳng hề thấy gợn sóng.
Trình Diệu tay xách hộp bánh hoa quế mua ở tiệm đầu phố Bắc Thành, đôi mắt trong veo tôi. Thấy tôi vẫn cầm điện thoại trên tay, tò mò hỏi: "Ai gọi em?"
Tôi lắc đầu, nhận lấy hộp bánh, mỉm với .
"Một người không quan trọng."
Chuyện cũ như mây khói thoảng qua, trong mắt tôi chỉ còn lại hạnh phúc hiện tại.
Nắm chắc trong tay, mới là điều tốt đẹp nhất.
Hoàn toàn văn.
Bạn thấy sao?