11
Sau khi Bùi Thành rời đi, tôi trở về ngôi nhà khác của mình.
Vừa thấy tôi, mẹ đã cau mày, hỏi: "Sao con không đi ?"
Tôi thực sự mệt mỏi, còn phải với bà: "Bây giờ đang nghỉ hè."
Tôi là giáo viên tiểu học, dường như bà không bao giờ nhớ .
Cũng giống như hồi nhỏ bà chỉ đi họp phụ huynh cho chị , thậm chí còn không biết tôi học lớp mấy.
Tôi ngồi trên ghế sô pha, nghe bà lải nhải: "Con và Bùi Thành kết hôn bốn năm rồi, còn chưa sinh con, chị con xem, sắp sinh đứa thứ hai rồi, sống với chồng có tốt đẹp biết bao."
Tôi không khỏi khổ.
Là tôi không muốn sinh sao?
Mỗi lần tôi với Bùi Thành, chúng ta có con đi.
Anh ta luôn không đồng ý, chỉ là quá nhanh, ta chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Bây giờ xem ra, nào phải là chưa chuẩn bị sẵn sàng, mà là đang giữ mình trong sạch cho mối đầu của ta đấy chứ.
Tôi khẽ mở môi, thăm dò hỏi: "Nếu, con muốn ly hôn..."
"Ly hôn gì!"
Mẹ đột nhiên cắt ngang tôi.
"Nhà người ta Bùi Thành cưới con là con trèo cao, nhà người ta gia thế tốt, bản thân cũng đáng tin cậy, con còn có gì không hài lòng."
12
Quả nhiên, tôi sớm nên biết sẽ là kết quả này.
Tôi nuốt xuống hết những cay đắng trong lòng: "Mẹ, con biết rồi."
"Biết rồi thì tốt, con bao giờ mới có thể để mẹ bớt lo như chị con..."
Mẹ lại bắt đầu dài dòng, những lời tôi đã nghe suốt hai mươi mấy năm.
Tôi không gì, chỉ thầm mắng mình hèn nhát, vô dụng trong lòng.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn là vật nền cho chị .
Khi mang thai tôi, bố ngoại , mẹ quyết định ly hôn.
Ban đầu mẹ định bỏ tôi, vì thai đã lớn nên đành phải giữ lại.
Tôi lớn lên từng ngày, mẹ càng cảm thấy việc sinh tôi ra là một sai lầm.
Bà muốn chứng minh với bố, rời khỏi ông ấy, bà vẫn có thể nuôi dạy hai con thật tốt.
Nhưng tôi đã khiến bà thất vọng.
Chị xinh đẹp, hào phóng, học giỏi.
Còn tôi bình thường, nhút nhát, chẳng có gì nổi bật.
Vì , tôi luôn cẩn thận từng bước, như đi trên lớp băng mỏng.
Nhưng vẫn không tránh khỏi bị mang ra so sánh với chị .
Đại học không bằng chị , công việc lương không cao bằng chị .
Có lẽ chỉ có người chồng mà tôi lấy có thể sánh ngang với chị .
Nhưng Bùi Thành cũng không phải của tôi.
Tôi mãi mãi chỉ là lựa chọn thứ yếu.
Nhưng tại sao tôi không thể là người kiên quyết lựa chọn.
Vì tôi tầm thường, nên đáng bị đối xử qua loa sao?
13
Tôi không còn quan tâm đến hình giữa Bùi Thành và Trần Nhiên nữa.
Chuyện đó dường như đã lật sang trang mới, không ai nhắc đến nữa.
Tôi biết Bùi Thành sẽ không ngoại , ít nhất là không phải trong hôn nhân.
Cha mẹ ta đều là trí thức, nền giáo dục ta nhận sẽ không cho phép ta chuyện như .
Anh ta chỉ là không quên Trần Nhiên, không nhịn mà quan tâm ta.
Nực như tôi, còn muốn tô hồng sự thật để duy trì cuộc hôn nhân này.
Có lẽ là vì áy náy, gần đây Bùi Thành về nhà ngày càng sớm.
Nhưng chờ ta không còn là những món ăn nóng hổi nữa.
Anh ta đồ ăn mang về trên bàn, nét mặt có chút sững sờ.
"Gần đây sao em không nấu cơm nữa?"
Tôi giả vờ như không có chuyện gì: "Trước đây thường xuyên không về, đồ ăn đều lãng phí, nghĩ lại vẫn là gọi đồ ăn mang về tiện hơn."
Nét mặt Bùi Thành cứng đờ, định gì đó cuối cùng vẫn thôi.
Tôi quay đầu đi, không ta nữa.
Không phải như .
Chỉ là mỗi lần nấu ăn tôi sẽ nghĩ đến Bùi Thành, nghĩ xem ta đã từng cưng chiều Trần Nhiên như thế nào.
Từng chuyện từng chuyện một, những sự đối xử khác biệt đó giống như những chiếc đinh ghim vào tim, m.á.u chảy đầm đìa.
14
Ban đêm nằm trên giường, Bùi Thành lại gần ôm tôi.
Tôi nhắm mắt lại, dùng sức đẩy ta ra.
Tôi biết, ta lại muốn giống như trước đây, đối xử với tôi một cách chiếu lệ.
Không có ôn nhu, không có nồng nàn.
Bị tôi đẩy như , Bùi Thành đầy vẻ sửng sốt.
"Chu Kiều, em sao ?"
Chu Kiều, Chu Kiều.
Luôn gọi thẳng tên tôi, chưa từng gọi bằng cách xưng hô nào khác.
Bạn thấy sao?