Tảng Băng Không Tan – Chương 1

01

Trên bàn là bữa tối tôi đã chuẩn bị cả chiều.

Tôi bàn ăn ngây ngốc .

Nghĩ đến việc Bùi Thành về nhà sẽ tặng tôi món quà gì.

Tuy nhiên, đợi đến khi thức ăn nguội lạnh, kim đồng hồ chỉ đến 7 giờ, Bùi Thành vẫn chưa về.

Tôi không nhịn gọi điện cho ấy.

Chuông reo đến cuối cùng mới kết nối.

Giọng nam trầm thấp từ tính truyền vào tai: "Tối nay không về, em không cần đợi."

Tôi sững người hai giây, "Nhưng hôm nay..."

Chưa hết câu đã bị Bùi Thành cắt ngang: "Anh rất bận, em ngoan ngoãn một chút."

Nói xong, điện thoại bị cúp.

Tôi thất vọng những món ăn trước mặt ngẩn người.

Nhưng hôm nay là kỷ niệm bốn năm ngày cưới của chúng tôi.

Mấy năm trước, chúng tôi đều trải qua như .

Anh ấy không giỏi ăn , luôn chọn quà tặng cho tôi.

Mặc dù những món đồ xa xỉ đó không phải là thứ tôi muốn, tôi vẫn trân trọng chúng.

Thôi, tôi tự an ủi mình trong lòng.

Bùi Thành là bác sĩ, bận rộn đến mức không quan tâm đến bản thân, đó là điều bình thường.

Tôi hâm nóng lại thức ăn, một mình ăn hết bữa tối đầy mong đợi này.

02

Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng sột soạt đánh thức.

Ngồi dậy , Bùi Thành quay lưng về phía giường, đối diện với tủ quần áo.

Tôi mơ màng ôm ấy từ phía sau, "Anh về rồi sao không ngủ một chút, có ăn sáng chưa? Có mệt không?"

Bùi Thành cứng người, nhanh chóng gạt tôi ra.

"Huyện Thanh Dương bị đất, phải đến đó tham gia cứu hộ."

Lúc này tôi mới thấy rõ ấy đang bỏ quần áo vào ba lô, tác rất nhanh.

Anh ấy mím chặt môi, mắt đầy tơ máu.

Trên khuôn mặt là sự lo lắng và vội vàng mà tôi chưa từng thấy.

Huyện Thanh Dương ở tỉnh bên cạnh, lại là vùng núi, chắc hẳn hình rất nghiêm trọng.

Tôi có chút lo lắng, ấy là bác sĩ, cứu người là trách nhiệm của ấy.

Chỉ biết ấy thu dọn đồ đạc đi ra cửa.

Không quên dặn dò ấy: "Vậy phải ý an toàn, em đợi về."

Anh ấy không quay đầu lại, chỉ : "Sự an toàn của không quan trọng, chỉ cần..."

Anh ấy chưa xong, đột nhiên im bặt, không quay đầu lại rời đi.

Cho dù tôi có chậm chạp đến đâu, cũng nghe ra sự vội vàng trong lời của ấy.

Tôi đứng sững tại chỗ.

Sự an toàn của ấy rõ ràng rất quan trọng đối với tôi.

03

Tôi và Bùi Thành quen nhau qua mai mối.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về ấy là lạnh lùng ít lời.

Ngoài ra, không có gì để chê.

Sự nghiệp thành đạt, điềm đạm hào phóng, ngoại hình cũng vô cùng ưu tú.

Sau vài lần tiếp , ấy đã cầu hôn.

Anh ấy mình năm nay hai mươi lăm tuổi, gia đình giục kết hôn, mà tôi cờ lại là mẫu người lý tưởng của ấy.

Đối mặt với một người đàn ông xuất sắc như , tôi rất khó từ chối.

, chúng tôi bỏ qua bước đương, kết hôn, tổ chức hôn lễ, một mạch mà thành.

Như tôi đã , Bùi Thành là một người đoan chính, tự chủ.

Kết hôn bốn năm, ấy luôn giữ một khoảng cách nhạt nhòa với tôi.

Giữa chúng tôi như có một lớp màng mỏng trong suốt ngăn cách.

Tôi cố gắng đến gần hơn, thẳng thắn hơn.

Nhưng ấy sẽ luôn lùi lại một bước, với tôi: "Chu Kiều, chúng ta cứ từ từ thôi."

Tôi chỉ có thể nghĩ, tôi cũng không cầu mong gì mãnh liệt, như cũng tốt.

Hơn nữa, chúng ta là bè đồng hành suốt đời.

Thời gian lâu, tảng băng cũng có thể bị tôi tan chảy thành nước.

Cứ thử như , đã bốn năm.

04

Sau khi Bùi Thành đến huyện Thanh Dương, tôi luôn lo lắng sợ hãi.

Luôn ôm điện thoại theo dõi tin tức mới nhất về vùng đất.

Tối hôm sau gửi cho ấy vài tin nhắn, hỏi ấy hiện tại có an toàn không.

Anh ấy chỉ trả lời tôi một tin nhắn.

[Yên tâm, bình an.]

Tôi lướt lên, toàn màn hình là những câu hỏi đơn phương của tôi.

Hỏi ấy có về nhà ăn cơm không, tối nay có phẫu thuật không, có muốn cùng tôi về nhà thăm không.

Câu trả lời của ấy cũng ngắn gọn như .

Nhưng ấy về cơ bản không từ chối cầu của tôi, tôi chỉ coi đó là tính cách của ấy, quen là .

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...