Tấn Vương Phi – Chương 5

Lâm ma ma hung hãn đâm thẳng vào bụng ta, sự việc xảy ra bất ngờ, khi mọi người kịp nhận ra, ta đã ngã xuống đất, đau đớn rên rỉ.

Máu đỏ tươi trào ra dưới thân ta.

“Bụng của ta đau quá… hài tử… điện hạ, cứu lấy hài tử của chúng ta…”

Cố Cẩn hoảng loạn, vội vàng bế ta lên, hét lớn: “Truyền thái y!”

“Điện hạ, xin ngài hãy đi xem vương phi!”

Lâm ma ma vẫn khóc lóc kêu gào.

Cố Cẩn quay đầu lại, đôi mắt đỏ rực, sắc mặt dữ tợn, quát lớn: “Lôi ra ngoài, đánh chết.”

Bên ngoài phòng sinh, từng chậu máu tươi đưa ra, hòa cùng tiếng kêu thảm thiết của ta.

Thái y cuối cùng cũng đưa ra kết luận:

“Điện hạ thứ tội, hình nguy cấp, trắc phu nhân và hài tử chỉ có thể giữ lại một người.”

“Nếu bnar vương muốn giữ cả hai thì sao?”

Cố Cẩn lạnh giọng, đôi tay nổi gân xanh, trông vô cùng đáng sợ.

Thái y run rẩy, cúi đầu hành lễ thật sâu.

“Hài tử trong bụng trắc phu nhân ngôi thai không thuận, đã không còn hy vọng sống, cho dù là Hoa Đà tái thế cũng bó tay. Trừ phi…”

“Trừ phi cái gì?” Cố Cẩn khẽ nghiêng người tới trước, đôi mắt đỏ rực găm chặt vào thái y.

“Trừ phi có Tuyết Liên trên núi Thiên Sơn, may ra có thể thử một lần.”

Thiên Sơn Tuyết Liên, linh dược trong truyền thuyết, có thể cải tử hoàn sinh, nối lại xương thịt.

Nhưng cả thế gian khó tìm, cực kỳ trân quý.

Nhưng Cố Cẩn lại đại hỷ, bởi trong quốc khố đúng lúc có một nhánh Thiên Sơn Tuyết Liên.

“Yên Nương, nàng cứu rồi!”

Không chút do dự, hắn lập tức chuẩn bị ngựa tiến cung.

Khi hắn rời đi, chỉ còn lại mình ta trong phòng sinh, gắng gượng giữa cơn đau.

Tính đến giờ, ta đã vào phòng sinh ba canh giờ.

Cơn đau xé rách dưới thân nhắc nhở ta rằng, nếu hài tử không ra đời, e rằng ta sẽ bỏ mạng tại đây.

Nhưng ta không thể gì hơn.

Nửa đời toan tính, chỉ duy nhất chuyện sinh nở, ta chỉ có thể phó mặc cho trời.

Thế , dường như trời không đứng về phía ta.

Ánh sáng trước mắt lúc mờ lúc tỏ, ta nghe thấy tiếng hốt hoảng của bà đỡ.

Bà ta gọi ta tỉnh dậy, bảo ta dùng sức, ta mệt quá rồi.

Trong cơn mê man, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào.

Là Tạ Lăng Tuyết đang quỳ trên mặt đất, vận một bộ đồ trắng, giọng yếu ớt khẩn cầu.

“A Cẩn, cầu xin ngươi cứu cha ta!”

Nàng cầu xin chính là nhánh Thiên Sơn Tuyết Liên đang nằm trong tay Cố Cẩn.

Tạ Thái Phó đêm qua bất ngờ phát bệnh tim, hôm nay đã là trạng ngàn cân treo sợi tóc, tất cả thái y viện đều lắc đầu.

Chỉ có Thiên Sơn Tuyết Liên mới có thể thử một lần.

“Cầu xin ngươi, vì ân cứu mạng năm xưa, hãy cho ta vị thuốc này đi .”

“A Cẩn, ta cầu xin ngươi.”

Nàng từng lần, từng lần dập đầu, máu đỏ loang ra từ trán, cũng đánh tan đoạn phu thê nhiều năm qua.

“Năm đó ngươi bị truy sát, tuyết lớn phong sơn, ta đã cõng ngươi từng bước, từng bước ra khỏi hoang sơn.”

“Người trong kinh chê ta không có con, A Cẩn…”

Tạ Lăng Tuyết ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên hắn.

“Ta không thể mang thai, chính là vì trận tuyết lớn ấy. Ta đã đi trong bão tuyết suốt một ngày một đêm, thân thể bị tổn thương, cả đời này không thể mẫu thân .”

“A Cẩn, xem như ta cầu ngươi.”

Bàn tay Cố Cẩn siết chặt rồi thả lỏng, lại siết chặt.

Lúc này, trời đã chạng vạng, ánh nến mờ nhạt kéo dài bóng hắn.

Hắn : “Ngươi có ân với ta, ta ghi nhớ.”

“Nhưng nếu là việc khác, ta nhất định đáp ứng ngươi.”

“Duy nhất điều này… thứ lỗi ta không .”

“Nữ nhân đang gắng gượng trong phòng sinh kia là mẫu thân của hài tử ta. Nàng ấy vì ta mà sinh con, vì ta mà dốc cạn sức lực.”

“Nàng ấy còn đang chờ linh dược để cứu mạng.”

Cố Cẩn giao nhánh Tuyết Liên cho thái y, không màng tiếng khóc xé lòng phía sau.

Tuyết Liên quả thực hiệu nghiệm.

Nhưng hôm nay, ta nhất định phải chết.

Sau khi uống thuốc không lâu, ý thức ta dần tỉnh táo, bà đỡ tranh thủ chỉnh lại ngôi thai.

Rất đau, trong khoảnh khắc ấy, ta cảm giác từng kẽ xương đều đau nhói, chỉ mong mình có thể ngất đi ngay tại chỗ.

Nhưng ta vẫn chưa đạt mục đích.

Bất chấp đau đớn, ta lớn tiếng gọi Cố Cẩn.

Từng tiếng một, thê lương đến cực điểm, cho đến khi hắn không màng lễ nghi, xông thẳng vào phòng.

“Ta hình như sắp không rồi…”

Giống như những lần trước, ta mỉm với hắn.

Cố cẩn nắm tay ta đỏ mắt thủ thỉ:

 “ Xem như vì ta và hài tử, xin nàng hãy gắng gượng, hãy cố gắng sống tiếp, không?.”

Thanh âm của hắn mang theo chút nghẹn ngào.

Ta khẽ lắc đầu, run rẩy lấy ra miếng ngọc bội đặt nơi trái tim.

“Mười năm trước, lần đầu gặp ở Thương Minh Sơn, ta đã mến mộ chàng .”

“A Cẩn, chăm sóc tốt cho hài tử của chúng ta…”

Cố Cẩn nhận lấy ngọc bội, chính là miếng ngọc hắn từng đeo khi bị truy sát năm xưa.

Nhưng rõ ràng trong lần truy sát đó… miếng ngọc đã mất.

Ánh mắt Cố Cẩn bàng hoàng, đột nhiên phản ứng, “Là nàng…”

“Mười năm trước, người cứu ta chính là nàng!”

“Chăm sóc tốt cho hài tử của chúng ta.” Ta nắm chặt cánh tay hắn, lặp lại một lần nữa.

Hắn bừng tỉnh, trước mắt chỉ còn thấy ta khép dần đôi mắt.

“Yên Nương…!”

Cùng lúc ấy, tiếng khóc vang dội của hài nhi chào đời.

“Vương gia, là một công tử!”

Bà đỡ bế hài tử vừa sinh ra, hân hoan chúc mừng Cố Cẩn.

Mọi người đều vui mừng vì sự ra đời của đứa trẻ.

Chỉ có Cố Cẩn, ôm lấy thi thể ta mà rơi lệ.

Hắn không liếc hài tử một lần, chỉ siết chặt miếng ngọc bội khắc hình rồng trong tay.

“Tạ Lăng Tuyết.”

“Ngươi đã lừa gạt ta đau đớn biết bao.”

Hắn nhẹ nhàng thốt lên mấy chữ ấy, ánh mắt ngập tràn hận ý.

Đúng lúc này, cung nhân đến báo, Tạ Thái Phó đã qua đời.

Nghe tin phụ thân mất, Tạ Lăng Tuyết gào khóc một tiếng rồi ngất lịm.

Tạ gia sụp đổ, kết cục của nàng không cần cũng rõ.

Cố Cẩn chắc chắn sẽ không tha cho nàng.

Theo kế hoạch ban đầu của ta, lẽ ra sau cơn khó sinh, ta sẽ giả chết để trốn thoát.

Nhưng không ngờ, Cố Cẩn lại mang dáng dấp của một kẻ si điên cuồng. Sau khi ta qua đời, suốt bảy ngày liền, hắn ôm lấy thi thể ta, ăn cùng, ngủ cùng.

Mặc cho mọi người khuyên nhủ thế nào, hắn cũng không chịu để ta nhập quan tài.

Nhìn giả dược trên người sắp hết tác dụng, lòng ta lo lắng không thôi.

Nếu bị phát hiện, ta ắt không còn đường thoát.

May thay, đến ngày thứ tám, hắn đột nhiên đổi ý, đồng ý để ta nhập quan hạ táng.

Ta thở phào nhẹ nhõm, lập tức sai người tìm một thi thể từ nhà lao thay thế vào quan tài.

Trước khi rời đi, ta lén lút trở lại phòng, ngắm hài tử một lần.

Đó là cốt nhục mà ta đã mang thai gần mười tháng.

Khi ta ôm vào lòng, hài nhi nhỏ bé bỗng mở mắt, nở nụ với ta.

Đáng biết bao.

Nhưng ta vẫn đặt hài tử xuống.

Ở lại đây, nó sẽ trở thành hài tử duy nhất của Cố Cẩn.

Ngay từ khi mang thai, ta đã âm thầm hạ thuốc tuyệt dục cho hắn.

Sau này có cho dù điều tra, Cố Cẩn cũng chỉ phát hiện kẻ ra tay là Tạ Lăng Tuyết.

“Con ngoan, hãy lớn lên thật khỏe mạnh, A nương con.”

Ta dỗ hài tử ngủ, nhẹ nhàng đặt vào chiếc giường nhỏ.

Làm hoàng tử của vương triều, chắc chắn sẽ tốt hơn là theo ta phiêu bạt.

Khi cánh cửa vừa mở, ta mơ hồ thấy một bóng người đứng sau rèm.

Hình như là Cố Cẩn.

Ta khựng lại giây lát, vẫn cương quyết quay đi, không ngoái đầu lại.

Những ngày tháng sau này, có lẽ ta sẽ một y nữ chân đất, đi qua núi rừng sông suối, hành y cứu người.

Giống như A tỷ năm xưa.

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...