Tôi vội vàng lau nước mắt, nhẹ giọng dỗ dành: “Mẹ, chuyện đã qua rồi, đừng nhắc nữa.”
Bà tôi rất lâu, như đang thu hết hình bóng tôi vào đáy mắt.
Rồi bà chần chừ, cẩn trọng hỏi: “Có thể bảo Giang Dĩ đến gặp mẹ không?”
Một giây ấy, tôi cảm thấy trái tim mình như bị cắt ra thành từng mảnh.
Tôi xoay người, gọi điện cho Giang Dĩ.
Điện thoại đổ chuông rất lâu, không ai bắt máy.
Tôi kiên nhẫn gọi thêm vài lần, sau đó gọi đến văn phòng của ta.
Thư ký trả lời:
“Giang tổng rời khỏi nhà từ sáng, hiện đang trên chuyến bay đến châu Phi.”
Tôi siết chặt điện thoại, giọng lạnh đi: “Anh ta đi gì?”
Thư ký do dự một lúc lâu, sau đó thấp giọng đáp: “Nghe … đi săn.”
Tôi im lặng thật lâu, không một lời.
Mẹ tôi tỉnh tỉnh mê mê, mỗi lần mở mắt ra, bà lại hỏi: “Giang Dĩ đâu?”
Tôi không ngừng gọi điện, từng tin nhắn gửi đi đều như ném đá xuống biển sâu, chẳng hề có hồi âm.
Đêm xuân dài dằng dặc, mẹ tôi không thể chờ Giang Dĩ.
Vào một đêm xuân tịch mịch, tôi đã mất đi mẹ mãi mãi.
Dựa vào thân phận “Giang thiếu phu nhân” của tôi, gia đình Thẩm đã tổ chức một đám tang long trọng cho bà.
Khi tang lễ kết thúc, Giang Dĩ mới gọi lại.
Tôi không bắt máy.
Mặc kệ tiếng chuông réo rắt, rồi lại chìm vào im lặng, lặp đi lặp lại.
Hôm sau, tôi trở về nhà mẹ đẻ, một mình thu dọn di vật của bà.
Căn phòng đã phủ đầy bụi, bao năm bệnh tật dày vò, bà không còn sức để dọn dẹp.
Người đã mất, vật vẫn còn, tất cả đều lặng im, lạnh lẽo.
Chiều muộn, cửa phòng bị đẩy ra.
Bước chân nhẹ nhàng, người lại đứng im rất lâu.
Tôi không quay đầu lại, chỉ hờ hững lên tiếng:
“Giang Dĩ, bây giờ tôi không muốn gặp .”
5
Người phía sau không lên tiếng, đứng đó một lúc rồi rời đi.
Tôi thu dọn toàn bộ di vật của mẹ, chỉ giữ lại một cuốn album dày.
Đi ngang qua phòng khách, tôi thấy người nhà họ Thẩm đang vây quanh một cậu bé tầm mười tuổi.
Thằng bé trông có vẻ không vui, cả nhà vẫn hết lời dỗ dành, cưng chiều.
Thấy tôi đứng ở đầu cầu thang, họ lập tức ngượng ngùng thu lại nụ .
Bố tôi vẫy tay gọi, một người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp liền vội vàng kéo cậu bé đi.
“Tiểu Thư.” Ông ấy chỉ vào bàn ăn đã dọn sẵn, “Ở lại ăn một bữa rồi hãy về.”
“Không cần đâu.”
Tôi lặng lẽ ông ấy, đột nhiên cảm thấy, tất cả oán hận bấy lâu nay của mình cũng tan biến theo.
“Bố.” Tôi nhẹ nhàng gọi, “Đây là lần cuối cùng con gọi ông như .”
Gương mặt người đàn ông lập tức lạnh xuống: “Con cái gì?”
Tôi không trả lời, chỉ nhạt: “Con không còn nợ nhà họ Thẩm nữa.”
Ông ta vốn quen với sự nhu thuận của tôi, giờ đột nhiên nghe , không sao chấp nhận nổi: “Con định cắt đứt quan hệ với Thẩm gia?”
“Đúng.” Tôi lạnh lùng xoay người.
“Thẩm Hoài Thư!” Ông ta giận dữ gầm lên, vớ lấy một cái gạt tàn thuốc ném thẳng về phía tôi.
Một cơn gió mạnh quét qua sau lưng, tầm mắt tôi tối sầm lại, trong chớp mắt đã bị ai đó kéo vào lòng.
Bốp!
Chiếc gạt tàn đập mạnh vào bả vai người trước mặt tôi, phát ra âm thanh nặng nề.
Tôi sững sờ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt thâm sâu, u ám của Giang Dĩ.
“Giang thiếu, tôi…” Kẻ chuyện hoảng loạn không nên lời.
Giang Dĩ chẳng thèm ông ta lấy một cái, kéo tôi rời đi.
Trở lại trong xe, chúng tôi đều im lặng.
Bóng cây lay ngoài cửa sổ, in những đường vân giao thoa lên cửa kính.
Trong tĩnh mịch, Giang Dĩ rút ra một điếu thuốc, đặt lên môi.
Bật lửa tách một tiếng, ta không châm thuốc.
Cúi mắt, giọng trầm thấp: “Xin lỗi, ra ngoài quên mở máy.”
Lần đầu tiên sau năm năm kết hôn, Giang Dĩ nghiêm túc xin lỗi.
Trước đây, mỗi lần “xin lỗi”, ta đều trêu chọc cho có lệ, chỉ để chọc tức tôi.
Lần này lại khác.
Công tử nhà giàu rong ruổi trên đồng cỏ Đông Phi, tùy ý thả lỏng bản thân.
Một cuộc đời phong phú như , gì có chỗ cho những chuyện sinh ly tử biệt?
Theo kịch bản của một “Giang phu nhân” lý tưởng, lúc này tôi nên tỏ ra thấu hiểu.
Nhưng không hiểu sao lòng tôi lại rối loạn, không muốn đáp lại ta một câu nào nữa.
Giang Dĩ nhíu chặt mày, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc chưa châm, cuối cùng lại dập nát nó trong lòng bàn tay.
Dùng lực quá mạnh, khớp ngón tay trắng bệch.
“Thẩm Hoài Thư, em có thể…”
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang lời ta.
Ánh mắt Giang Dĩ tối sầm, rõ ràng đang có một cơn giận vô cớ không thể phát tiết.
Anh ta bốc máy, giọng gắt gỏng: “Mẹ kiếp, bị điên à?”
Không gian chật hẹp trong xe khiến giọng từ đầu dây bên kia vang lên rõ mồn một.
“Giang Dĩ!” Một giọng nữ trong trẻo đầy ngang ngạnh.
Cô ta hoàn toàn không sợ ta.
Thanh âm nũng nịu đầy trách cứ: “Anh bỏ tôi lại một mình ở châu Phi là sao?”
6
Giang Dĩ mất kiên nhẫn, nhướng mày: “Cô đáng bị .”
“Giang Dĩ, không có trái tim!” Cô giận dữ trách móc, “Tôi mặc kệ, mau đến đón tôi!”
“Cô đang mơ à?” Giang Dĩ nhạt.
“Anh thử để tôi tự về xem!” Cô ta ngang ngạnh , “Tôi sẽ đến tìm vợ , đến lúc đó đừng hối hận!”
Nghe , đôi mắt Giang Dĩ chậm rãi nheo lại, khóe môi lại mang theo một nụ u ám, khiến cả khuôn mặt trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.
Giọng điệu ta vẫn lười biếng: “Được thôi.”
Cô dường như không đoán suy nghĩ của ta, khí thế yếu đi vài phần.
“Tôi không có ý đe dọa , chỉ là…”
Ngay lúc này, Giang Dĩ mở cửa xe, bước ra ngoài một cách nhàn nhã.
Anh ta kẹp điện thoại giữa vai và tai, nghiêng đầu châm thuốc.
Giọng xa dần trong gió biển, từng cơn gió lùa vào qua khe cửa xe chưa đóng kín.
Điện thoại của thư ký Trần Du gọi đến: “Phó Tổng Thẩm, Giang tổng lại lên hot search rồi.”
Chỉ cần nghe cuộc điện thoại vừa rồi, tôi đã hiểu tất cả.
Trong mười mấy ngày ở châu Phi, Giang Dĩ mang theo một .
Tin đồn xuất hiện, không có gì đáng ngạc nhiên.
Tôi mở Weibo.
Đập vào mắt tôi là một bức ảnh –
Giang Dĩ cầm khẩu súng săn, còn bên cạnh là một nóng bỏng, tay ta đặt lên nòng súng, cả hai đứng sát nhau vô cùng thân mật.
Tôi nhận ra ta.
Lăng Khởi Nguyệt.
Sinh ra ở khu phố người Hoa, phong cách hoang dại, quyến rũ bốc lửa.
Cô ta và Giang Dĩ, thực sự là một kiểu người.
Tôi đã gặp ta hai lần.
Lần đầu tiên, ở London xa xôi.
Hôm ấy, tôi vượt ngàn dặm để tìm Giang Dĩ.
Một buổi tối nọ, ta uống rượu, lười biếng đẩy tôi vào cửa sổ kính sát đất.
“Biết hôn không?” Anh ta đầy xấu xa, từng bước từng bước dụ dỗ, “Thả lỏng đi, mở môi ra.”
Tôi ngượng ngùng kháng cự, ánh mắt ta tối sầm lại, như bị hấp dẫn bởi điều gì đó.
Dần dần, nụ hôn trở nên mất kiểm soát.
Ngay khi dục vọng sắp bùng nổ, một trang điểm đậm, váy ngắn bốc lửa bất ngờ xông vào.
Cô ta hoảng hốt hét lên: “Giang Dĩ, đang gì?”
Giang Dĩ không hề khó chịu vì bị cắt ngang, chỉ nhếch môi : “Dạy vợ chưa cưới của tôi cách hôn.”
Cô ta tôi, rồi lại Giang Dĩ.
Như một con thú nhỏ bị tổn thương, vớ lấy chai rượu trên quầy bar, ném mạnh xuống sàn.
Đôi mắt đỏ hoe, ta căm giận ta: “Đồ khốn.”
Quay người bỏ đi.
Trong suốt quá trình, Giang Dĩ chỉ đứng đó, như một khán giả thưởng thức kịch hay, còn chậm rãi châm thuốc hút.
Mọi thứ diễn ra rồi kết thúc, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Tôi đột nhiên nghĩ – ta có chìa khóa căn hộ của ta.
Trên môi tôi vẫn còn lưu lại hơi ấm của ta, tôi hỏi: “Anh thích ấy?”
Giang Dĩ nghiêng đầu nhạt: “Muốn quản tôi à?”
Tôi mím môi, không biết nên gì.
Nhìn thấy sự lúng túng của tôi, nụ bên môi ta càng sâu hơn:
“Thẩm Hoài Thư, người đừng quá tham lam.”
Với Giang Dĩ, mối quan hệ giữa tôi và ta chỉ là một cuộc giao dịch không có cảm.
Tôi vừa muốn giữ danh hiệu “Giang phu nhân” để đổi lấy lợi ích, lại vừa muốn có của ta, quả thật là quá tham vọng.
Tôi im lặng cúi đầu, không phản bác.
Lần thứ hai tôi gặp Lăng Khởi Nguyệt, là vào ngày cưới của tôi và Giang Dĩ.
Hôm đó, ta bỏ lại tôi và toàn bộ khách khứa, rời khỏi sảnh cưới.
Tôi đuổi theo, cố giữ ta lại.
Ở cổng khách sạn, một dàn xe thể thao xếp hàng dài, phô trương đến chói mắt.
Giang Dĩ cởi áo vest, tháo cà vạt, ném thẳng vào lòng tôi.
Anh ta xấu xa: “Chúc mừng nhé, Giang phu nhân.”
Sau đó, ta vắt chân lên xe phân khối lớn, tiếng cơ vang rền cả con phố.
Lăng Khởi Nguyệt ngồi ở ghế sau, ngón tay lướt nhẹ qua đuôi lông mày, nhếch môi với tôi:
“Tạm biệt, chị dâu.”
Tôi đứng dưới ánh nắng mùa xuân, chiếc xe lao vút đi.
Chiếc váy của trên ghế sau bay phấp phới trong gió, tựa như một đóa hoa rực rỡ.
7
Lăng Khởi Nguyệt đuổi theo ta bao năm như , đúng là sâu ý nặng.
Những tin đồn về công tử nhà họ Giang vốn chẳng có gì mới lạ.
Nhưng trong lễ tang của mẹ vợ, lại dẫn một đến châu Phi săn bắn.
Phong lưu vô .
Tôi lặng lẽ quan sát, lòng lạnh tanh.
Cửa xe mở rồi đóng, mùi hương phảng phất của cam bergamot vừa vặn xua tan chút mùi thuốc lá mang vào.
Tôi không ngẩng đầu, cũng không thể phớt lờ ánh mắt chằm chằm vào mặt mình.
Sau cuộc điện thoại này, cơn bực bội vô cớ của Giang Dĩ dường như xoa dịu.
Anh thản nhiên mở miệng: “Ngày mai đi nghĩa trang với tôi một chuyến.”
Ngón tay đang lướt trên màn hình của tôi khựng lại: “Không cần đâu.”
Giang Dĩ kéo dài giọng: “Giận rồi à?”
Tôi ngẩng đầu, rõ ý thăm dò trong mắt .
Anh cố tìm kiếm cảm gì đó khác trên khuôn mặt bình thản của tôi.
“Tôi chỉ thấy không cần thiết.” Tôi tắt màn hình điện thoại.
Lỡ là lỡ, thời gian không đúng thì bù đắp bao nhiêu cũng vô ích.
Giang Dĩ nheo mắt lại: “Nếu tôi nhất định thấy cần thì sao?”
Anh bắt đầu chấp nhặt, điều này ngoài dự liệu của tôi.
Từ trước tới nay, Giang Dĩ luôn bất cần đời, hiếm khi để tâm đến một chuyện gì.
Tôi bặm môi: “Anh vui là .”
Bạn thấy sao?