Tàn Tro Dưới Ánh [...] – Chương 2

Anh ta không biết từ đâu lấy ra một tấm ảnh, đưa cho tôi.

Tôi vuốt phẳng tấm ảnh, nội dung bên trên.

“A Thanh, em không thấy điều này rất thú vị sao?”

Anh ta cúi xuống bên tai tôi, ngay cả tiếng cũng nghe rõ mồn một.

“Cô ấy đã gặp em rồi. Cô ấy gọi em là… Cảnh sát Trần.”

Trong ảnh là tôi trong bộ đồng phục cảnh sát, chụp ảnh cùng các em nhỏ ở trại trẻ mồ côi.

Người đàn ông cúi xuống, hôn lên đầu mũi tôi.

“Hửm? Em , giải thích chút xem nào?”

“…”

Tôi cúi đầu, tấm ảnh ấy.

Nồi súp đậu phụ trên bếp vẫn đang sôi sùng sục.

Anh ta cứ tôi chăm chăm, như thể không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt tôi.

Một lúc sau, tôi khẽ , giơ tay ta.

“Ý gì đây? Hứa Xương, quên rồi à…”

“Em học ở trường cảnh sát mà. Chỉ là sau này bị đuổi thôi.”

Khi sắp xếp thân phận cho tôi, cấp trên đã cân nhắc đến khả năng quá khứ của tôi ở trường cảnh sát bị lật lại.

Thế nên họ gán cho tôi thân phận một học viên bị đuổi vì vi phạm kỷ luật.

Người đàn ông cụp mắt tôi, ép tôi sát vào mặt bàn.

Tôi không biết người đàn ông đa nghi như ma này có cầm d,ao trên thớt lên ch,ém tôi không.

Đến khi ta bật khẽ, nắn nhẹ eo tôi hai cái.

“Ồ? Thế à.”

“Xin lỗi nhé, tôi quên mất rồi.”

“…”

Anh ta buông tôi ra, nhàn nhạt.

Rồi thong thả cầm lấy muôi trong nồi, khuấy đều.

“Sắp xong bữa rồi chứ?”

“Tôi đói quá, A Thanh.”

Miệng thì , ánh mắt vẫn tôi chằm chằm.

Tôi mím môi, chỉnh lại áo quần, rồi gật đầu.

Trong lúc chỉnh lại cổ áo, tôi mới hiểu tại sao ta lại bóp eo tôi khi nãy.

Lưng áo tôi đã ướt sũng từ lúc nào.

7

Bữa cơm đó, ít nhất với tôi, chẳng có chút hương vị nào.

Thực ra, mỗi ngày ở bên Hứa Xương, tôi đều thấy vô vị như .

Tôi chỉ muốn còng tay ta, mỗi ngày đều nghĩ đến điều đó, nghĩ đến mức phát đ,iên.

Đến khi giọng nhẹ nhàng, thoải mái của ta vỡ mạch suy nghĩ của tôi.

“A Thanh, mai có một lô hàng dừng ở cảng Đông. Em tự mình đi xử lý nhé.”

Tôi ngẩng đầu, ta qua bàn ăn đầy thức ăn.

“Người mua rất cảnh giác. Em đi một mình, không cần dẫn theo ai.”

“…”

Tôi ngẩn người một lúc, theo bản năng hỏi ta.

“Hàng gì?”

Anh ta tôi chằm chằm, đầy ẩn ý.

Tôi hiểu ngay điều gì không nên hỏi thì đừng hỏi.

Hứa Xương là , ngay cả tôi cũng phải giấu. Nếu không, tôi đâu phải mất từng ấy năm mới thu thập một chút chứng cứ.

Tôi gật đầu, cầm túi xách bước ra cửa.

“Được rồi, nếu không còn gì nữa, em đi trước. Em…”

Nhưng khi tôi đi ngang qua ta, ta nắm lấy cổ tay tôi.

“Sao hôm nay em trông bồn chồn ?”

Ngón tay ta lướt qua cổ tay tôi một cách nhàn nhã, không có ý định để tôi đi.

Tôi gượng.

“Chiều nay vừa xử lý một người cấp dưới, chắc… hơi mệt.”

Anh ta không gì, cũng không buông tôi ra.

Căn phòng hoàn toàn chìm trong im lặng, chỉ còn cảm giác những ngón tay ta đang vuốt nhẹ cổ tay tôi.

Cho đến khi giọng của ta trở nên dịu dàng.

“Tối nay ở lại đi, hửm?”

Phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối.

“Thôi, mai em còn phải…”

Nhưng tôi chưa hết câu, ta đã kéo tôi vào lòng, ép tôi lên bàn ăn. Những nụ hôn dày đặc rơi trên cổ tôi.

Ánh đèn vàng nhấp nháy trong phòng khiến tôi vội vàng vào mắt ta.

Mỗi khi , đôi mắt ta luôn thế này.

Kìm nén đỏ ngầu.

Đ,iên cuồng … nhẫn nhịn.

8

Tôi gần như thức trắng cả đêm.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, trời đã sáng rõ.

Chăn đệm lộn xộn, bên cạnh không còn bóng dáng của ta.

Tôi rời khỏi giường, cố gắng bình ổn lại suy nghĩ, rồi đi tắm.

Hứa Xương về giao dịch sẽ diễn ra lúc nửa đêm ở cảng Đông, thế nên tôi vẫn còn thời gian chuẩn bị.

Nhưng trước đó, tôi cần suy nghĩ về hai việc.

Thứ nhất, Lâm Mạn Chỉ rốt cuộc là gì đối với Hứa Xương? Mục đích của ta là gì?

Nếu Lâm Mạn Chỉ thực sự là “trắng” trong lòng ta, điều này lại tốt. Như , Hứa Xương sẽ có điểm yếu, một kẻ có điểm yếu sẽ bớt nguy hiểm hơn.

Nhưng nếu không phải… thì đây là rắc rối lớn.

Nếu ta nhắm vào tôi, muốn lật đổ tôi, tại sao? Liệu có khả năng biến ta từ kẻ thù thành đồng minh không?

Thứ hai, liệu thân phận của tôi có bị Hứa Xương phát hiện?

Đây mới là điều tôi lo lắng nhất.

Hứa Xương là người không thể đoán trước, không ai biết ta sẽ đi bước tiếp theo thế nào.

Trong thế giới ngầm, mọi người đều sợ ta chính vì ta có thể vừa mời uống trà, vừa đâm một nhát chí mạng.

Trong khi suy nghĩ, tay tôi vô thức chạm đến chiếc thẻ SIM trong ngăn bí mật của túi xách.

Đây là tấm vé cuối cùng của tôi, là đường lui mà cấp trên đã trao.

Ngày ấy, cục trưởng vỗ vai tôi, dặn rằng nếu có ngày không thể tiếp tục nội gián, hãy sử dụng thẻ SIM này gọi về.

Dù tôi có ở giữa hang sói, bọn họ cũng sẽ tìm cách cứu tôi.

Nhưng nếu tôi sử dụng cuộc gọi này, tất cả sẽ chấm hết.

Sáu năm ẩn mình, mạng sống của đồng đội, mọi sự hy sinh vì chính nghĩa – tất cả sẽ tan biến.

Tôi siết chặt chiếc thẻ SIM, lòng khao khát đến đ,iên cuồng còng tay Hứa Xương, đưa ta ra trước công lý.

Rốt cuộc, tôi thở dài, cất lại chiếc thẻ SIM vào ngăn túi.

9

23:30, tôi lái xe trên đường cao tốc vắng tanh, tiến về phía cảng Đông.

Mùi hơi nước mặn mòi từ xa đã xộc thẳng vào mũi.

Dừng xe, trước mắt tôi là những chiếc xe Santana đen đã đậu sẵn.

Đèn xe bật sáng, ánh sáng rọi thẳng vào tôi.

Thực sự, tôi đã cảm thấy giao dịch này không ổn ngay từ đầu. Nhưng sao tôi có thể trái lệnh Hứa Xương?

Trái lệnh ta, tôi sẽ lộ thân phận.

Tôi bước xuống xe, tay đút túi áo khoác, nheo mắt người đàn ông đứng trước những chiếc xe.

Đó là đối tác giao dịch lần này – “Nhị Mãng”, cái tên lên tính cách của gã.

“Mang hàng tới rồi à?”

Hắn nhảy từ đầu xe xuống, đôi mắt đầy vẻ thú vị đ,ánh giá tôi từ trên xuống dưới.

Tôi cố giữ thái độ bình tĩnh, kéo chiếc vali từ ghế sau ra.

“Hàng ở đây. Tự kiểm tra đi.”

Nhưng hắn chỉ nhếch môi , tôi.

“Cảnh sát Trần, phiền mở ra giúp tôi không?”

Ánh mắt đầy tà ý của hắn khiến tôi khó chịu, tôi không có đường lùi.

Tôi mở vali ra. Bên trong chỉ toàn đá.

Tiếng khàn đục, quái dị của hắn vang lên khiến da đầu tôi lạnh toát.

“Ha ha, Cảnh sát Trần…”

“Cô còn chưa hiểu sao? ‘Hàng’ ở đây…”

“Chính là .”

10

“Cho tôi gặp Hứa Xương! Tôi muốn gặp Hứa Xương!”

“Không thể đối xử với tôi như thế này! Để tôi gặp Hứa Xương!”

“Hứa Xương! Hứa Xương! Hứa Xương!”

Cổ tay tôi đ,ập mạnh vào còng sắt, phát ra âm thanh lanh lảnh. Nhưng đáp lại tôi chỉ là tiếng nhỏ giọt từ góc phòng vang vọng trong không gian lạnh lẽo.

Tôi nuốt khan, nhận ra giọng mình đã khàn đặc.

Co ro vào góc phòng, không phải vì sợ mà vì… lạnh.

Đúng , tôi đã sớm nhận ra Hứa Xương bắt đầu nghi ngờ tôi.

Nhưng tôi không thể hiểu, tại sao ấy lại có thể nhẫn tâm bán tôi đi nhanh chóng đến ?

Không cần đến cảm bao năm, chỉ riêng những gì tôi đã ấy, chẳng lẽ không đủ để ấy tin tưởng tôi hơn chút sao?

Chỉ vì vài lời của Lâm Mạn Chỉ, ấy đã sẵn sàng vứt bỏ tôi?

Tôi bắt đầu thói quen cắn móng tay khi suy nghĩ, càng nghĩ, mọi thứ càng rối rắm.

Giữa mớ hỗn độn ấy, điều duy nhất tôi có thể chắc chắn là: Tôi không thể ch,et.

Dù thế nào cũng không thể ch,et, vì nhiệm vụ của tôi chưa hoàn thành.

Hiện giờ, người duy nhất có thể cứu tôi chính là Hứa Xương.

Đó là lý do tôi không ngừng hét lên tên ấy.

Tôi không hiểu cảm của ấy dành cho tôi suốt những năm qua, có một điều chắc chắn:

Không ai lại sẵn lòng ở bên cạnh một người phụ nữ xa lạ suốt năm lần sinh nhật.

Đặc biệt là một người như Hứa Xương… kẻ lạnh lùng, vô cảm, mất đi phần nhân tính.

Dù chỉ là thử, tôi cũng phải thử một lần.

Khi tôi một lần nữa kiên trì hét tên ấy, cuối cùng, cánh cửa sắt bật mở.

“Mệt không? Cô hét mãi không thấy mệt à?”

“Hứa Xương không đến cứu đâu! Mẹ nó, nếu không phải lão đại định bán nội tạng , tôi thật muốn chơi với một trận ra trò.”

Tôi thở dốc, ánh mắt chằm chằm kẻ vừa bước vào.

“Để tôi gặp Hứa Xương…”

“Cái gì? Tôi đã không rồi mà!”

Gã giơ chân định đá vào tôi, đột nhiên bị ai đó ngăn lại.

Là Nhị Mãng.

Tôi nhanh chóng hét lên:

“Để tôi gặp Hứa Xương! Tôi có điều muốn với ấy.”

Không ai trả lời. Tôi nâng cao giọng, cố tỏ ra mạnh mẽ:

“Tôi muốn gặp Hứa Xương! HỨA XƯƠNG!”

Tiếng còng tay kêu lanh lảnh. Đột nhiên, một giọng trầm ổn vang lên từ phía trên.

“Đang gọi ai ?”

“A Thanh, em đang nũng với ai thế?”

Tôi sững người.

Không ngờ Hứa Xương thực sự có mặt.

Nghe thấy giọng , tôi không kìm cảm giác chấn .

Ngước lên, tôi thấy bước tới, dáng vẻ gọn gàng, đôi giày sạch sẽ không một hạt bụi.

Còn tôi, toàn thân lấm lem bụi bẩn, chỉ có thể ngước từ dưới lên.

“Hứa Xương, tại sao lại nghi ngờ tôi?”

“Tôi đã ở bên bao năm nay, sao không hỏi tôi một câu mà đã vội vàng nghi ngờ?”

“Anh không nghĩ rằng Lâm Mạn Chỉ, ta… ta đã h,ãm h,ại tôi sao?”

Tôi cố gắng vẻ mặt mình chân thành nhất, cho đến khi ngồi xổm trước mặt tôi.

Ngón tay lướt nhẹ qua má tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...