VĂN ÁNTa và Chu An thành thân đã năm mươi năm, suốt quãng đời ấy, hắn chưa từng nạp thiếp hay thu nhận thông phòng.Nữ tử khắp kinh thành đều hâm mộ ta gả được một người si tình như vậy.Thế nhưng đến lúc lâm chung, hắn lại không chịu gặp ta lần cuối.Là trưởng tử lén nói với ta:“Phụ thân… e là b ,ệnh đã khiến người hồ đồ, người nói… người hối hận rồi. Nếu năm xưa thuận theo Công chúa, có lẽ đã chẳng phải ch,et trong thân phận thất phẩm tiểu quan…”Ta nhìn gương mặt hắn, giống hệt Chu An thuở trẻ, như sét đ ,ánh ngang tai.Không ngờ khi mở mắt ra lần nữa, ta đã quay về năm mươi năm trước.Chu An vận y phục vải thô, chìa tay đòi miếng ngọc tổ truyền:“Biểu muội, đừng trách ta… chỉ trách hoàng gia thế lực khuynh thiên đảo địa.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?